Đường Thời nhìn qua ánh đèn đường mơ hồ, nhìn thấy, cái người phục vụ đi theo mình ra ngoài, cách đó không xa đang cầm điện thoại di động chụp về phía anh và Tôn Lệ Nhã phách.
Hắn nhìn Tôn Lệ Nhã mang theo vài phần cười khẽ thâm tình, ánh mắt lóe lên, sau đó vươn tay, khoác lên ghế dựa sau lưng Tôn Lệ Nhã, làm cho người ta có cảm giác như đang ôm Tôn Lệ Nhã vào trong ngực.
Anh mở miệng, mang theo vài phần lười nhác, nghe hơi có vẻ không chút để ý: “Không có, tôi đang khen cô.”
Vẻ mặt Tôn Lệ Nhã cười giống như một đóa hoa mềm mại nở rộ.
Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt đang trò chuyện trò chuyện, liền cảm giác được bầu không khí ở quanh bản thân, hình như trở nên có gì không đúng, trong đại sảnh bữa tiệc có không ít danh viện cô không biết thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt cô và Tứ Nguyệt, có khi là một mình, có khi là vài vài nhóm, ánh mắt của mọi người đều là lướt nhẹ trên người cô, thậm chí vài người kết bạn, còn có thể đứng đối diện nhau cười, sau đó rời đi, xúm lại xì xào bàn tán.
Cố Khuynh Thành bị cảnh tượng liên tiếp như vậy, làm cho có chút nghi ngờ không hiểu, ngay cả Tứ Nguyệt cũng giống như là phát hiện ra lạ chỗ nào.
Lúc này Cố Khuynh Thành mới bắt đầu để ý hoàn cảnh trong bữa tiệc, phát hiện rất nhiều người đều ở đây đều liếc mắt nhìn cô, trong mắt không phải trào phúng, thì là tò mò.
Căn bản Cố Khuynh Thành không biết rốt cuộc mình bị làm sao, bị người ta nghị luận như thế, cô dần dần có chút đứng không yên ở trong bữa tiệc, sau đó liền trực tiếp tìm cớ, tạm biệt Tứ Nguyệt, sớm rời khỏi bữa tiệc.
Cố Khuynh Thành sợ đi ra từ cửa chính làm người khác chú ý, cho nên rời đi từ cửa sau, lúc cô đẩy cửa ra, dọc theo đường nhỏ chuẩn bị xuống núi, lại nghe được cách đó không xa có tiếng cười nói truyền tới, Cố Khuynh Thành tò mò dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại, thấy trong đình nghỉ có một nam một nữ đang ngồi, trò chuyện với nhau rất vui.
Tuy cách một khoảng cách, thế nhưng bốn phía quanh đình treo đèn lồng màu đỏ, tản mát ra ánh sáng hồng yếu ớt, để cho Cố Khuynh Thành thấy rõ ràng người bên trong là ai.
Đường Thời đưa lưng về phía cô, cô thấy không rõ vẻ mặt Đường Thời lắm, nhưng lại có thể nhìn thấy được rõ vẻ mặt của Tôn Lệ Nhã.
Vẻ mặt cô gái yêu kiều nhìn Đường Thời, một bên cười nói, nhìn qua có thể so với bông hoa.
Cũng không biết sau đó Tôn Lệ Nhã nói cái gì, Đường Thời đứng lên, đi tới bên cạnh đình, thân thể nghiêng ra rất nhiều, hái được mội bông hoa màu hồng nhạt trông như hoa cúc, đưa cho Tôn Lệ Nhã.
Hai tay Tôn Lệ Nhã nhận lấy hoa cúc, cười rực rỡ xinh đẹp.
Sau đó liền cùng Đường Thời sóng vai đi ra khỏi đình, dọc theo một con đường khác, cùng nhau cùng rời đi.
Cố Khuynh Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Thời và Tôn Lệ Nhã, sững sờ ngây người.
Chương 224: Vai nữ chính thần bí (18 )Tuy toàn bộ quá trình vừa rồi, Cố Khuynh Thành đều không nhìn thấy biểu tình của là Đường Thời, thế nhưng cô có thể cảm giác được, hình như tâm tình Đường Thời không tệ lắm.
Mặc dù lúc này Đường Thời và Tôn Lệ Nhã đã rời đi rất lâu, Cố Khuynh Thành có thể cảm giác được như trước, vừa rồi hai người ở chung trong đình, cái loại không khí hòa hợp này, làm cho người ta có loại cảm giác ấm áp, giống như lúc mình bị Đường Thời bắt phải uống thuốc tránh thai, vài ngày không có đi làm, cùng mẹ xem ti vi ở trong phòng khách, thấy cái hình ảnh tốt đẹp ở trong phim Hàn, ấm áp thích ý, làm cho lòng người sinh ra ước ao.
Bất kể là Phùng Y Y, hay là Tôn Lệ Nhã, ngay cả cái Tiểu Thư An Ny kia, lúc ở cùng với Đường Thời, cho dù không có dịu dàng thắm thiết, cũng không có bầu không khí lạnh như băng.
Mà cô, ở trong câu truyện giữa cô và Đường Thời, giống như bất luận cô nói cái gì, làm cái gì, lúc nào anh cũng có thể xoi mói ra một đống lớn khuyết điểm.
Giữa anh và cô, gặp mặt, ngoại trừ làm việc, hình như cũng chỉ có làm việc, anh càng như thế, cô càng sợ một mình ở chung với anh.
Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành hơi nhíu mày một cái, sau đó bất tri bất giác phát hiện, Đường Thời muốn cô, cho tới bây giờ đều không chọn chỗ, trên xe, trong khách sạn, trong công ty, trên đài quan cảnh… Ở trong lòng anh, cô giống như chỉ là một món đồ chơi phát tiết của anh.
Cố Khuynh Thành lặng lẽ thu hồi việc nhìn chằm chằm Đường Thời và Tôn Lệ Nhã rời đi, biểu tình có chút tịch mịch quay đầu, cất bước, chậm rãi đi xuống núi.
Mười giờ sáng hôm sau, Xí Nghiệp Thịnh Đường có một buổi họp báo.
Tám giờ rưỡi là thời gian ăn sáng.
Cố Khuynh Thành muốn đi nhà hàng Tây ở giữa sườn núi, kết quả lúc ra cửa, tình cờ gặp Tứ Nguyệt, lôi kéo cô, trực tiếp lên nhà ăn riêng ở khu tổng thống.
Cố Khuynh Thành vốn cho là chỉ có cô cùng Tứ Nguyệt, thế nhưng lúc đi tới, cô mới phát hiện, bên trong có năm người ngồi, còn mấy chỗ khác có lẽ đã ngồi đầy, mà một cái bàn của Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên, Tô Niên Hoa còn một vị trí, thì chỉ có lẻ loi một cái bàn mà Đường Thời ngồi một mình, xung quanh có ba vị trí trống.
Tứ Nguyệt tiến lên ngồi chung bàn với Tô Niên Hoa trước.
Cố Khuynh Thành ngoài còn cái bàn của Đường Thời, thì không có lựa chọn khác.
Đường Thời đang xem báo buổi sáng, giống như không nhìn thấy Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành hít sâu một hơi, ngồi ở đối diện Đường Thời, sau đó Đường Thời liền buông báo trong tay xuống, nói vời nhân viên phục vụ nhà hàng ở bên: “Dọn bữa đi.”
Người phục vụ tự động đem bữa sáng lên, bày ra ở trên bàn ăn.
Lúc này Cố Khuynh Thành, mới liếc qua người ngồi ở trong phòng ăn một cái, phát hiện người ngồi ở đây đều là người nhà của cấp cao Xí Nghiệp Thịnh Đường.
Nếu nói người nhà của cấp cao, đó là cha mẹ của Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt.