Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 767: Dũng cảm quên mình chắn đao (17 )

Mặc dù như thế, Đường Thời vẫn không một chút ý tứ từ bỏ ồ, anh đối với một tên côn đồ, kẻ gục ở trên người Cố Khuynh Thành, tức giận mười phần giơ quả đấm.

Lục Nhiên thấy toàn bộ người đã nằm xuống, liền lui qua một bên, trải qua dã đấu như vậy, thần thái anh như thường, hơi thở vững vàng, chẳng qua là thong thả ung dung lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại báo cảnh sát.

Tô Niên Hoa cũng đã dừng tay, đứng ở đàng xa, ánh mắt nhìn chằm chằm trong ngõ cụt, vẻ mặt thoạt nhìn hơi có chút căng thẳng.

Có thể là do đánh nhau, Lâm Cảnh Thần cũng là lộ ra vẻ có chút hưng phấn: “Thật mất mẹ nó hứng, những người này quá cùi bắp rồi!”

Lục Nhiên cúp điện thoại báo cảnh sát, căn bản không có để ý tới Lâm Cảnh Thần, mà là nhìn chằm chằm Đường Thời còn đang điên dại đánh đấm, thưởng thức trong chốc lát, cảm thấy không sai biệt lắm, liền đạp bước chân đi lên trước, vươn tay lôi cánh tay Đường Thời: “Được rồi, đừng thật náo ra mạng người, cảnh sát lập tức tới ngay.”

Đường Thời đáy mắt tràn ngập hơi thở trầm thấp hủy diệt, không nói tiếng nào đứng lên, sau đó cảm thấy ngực như cũ có cổ bực tức nghẹn ứ, cho nên vừa tàn nhẫn mà xông lên trước, hướng về phía lồng ngực người nọ đạp một cước.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, nhưng ngay sau đó khóe miệng người nọ rỉ ra máu rồi.

Đường Thời hoàn toàn không có đem một màn máu tanh như vậy để vào trong mắt, anh xoay người, nhìn Cố Khuynh Thành quần áo xốc xếch, ngồi dưới đất, đáy mắt càng bốc lên một tầng lửa giận, sau đó tức giận vươn tay, lột xuống âu phục của mình, mặt chìm như nước tiêu sái tiến lên, trực tiếp choàng tại trên người Cố Khuynh Thành, đem cô che phủ cực kỳ chặt chẽ, sau đó hai tay đem cô ôm lấy, che vào trong ngực của mình.

Tứ Nguyệt còn đang tội nghiệp ngồi dưới đất.

Nếu là đổi lại từ trước, Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần khẳng định sẽ xông lên ôm lấy Tứ Nguyệt, nhưng mà hiện tại, Tứ Nguyệt là vợ Tô Niên Hoa, cho nên, hai người vẫn còn có chút kiêng kỵ.

Lâm Cảnh Thần thấy Tô Niên Hoa đứng ở một bên, cũng không có muốn đi phía Tứ Nguyệt, nghĩ đến anh lúc chơi mạt chược như mất hồn, cho là anh cùng Tứ Nguyệt náo loạn mâu thuẫn không muốn chủ động tiến lên nói chuyện, cho nên không nhịn được vươn tay, đem Tô Niên Hoa hướng Tứ Nguyệt đẩy tới: “Lão Ngũ, cậu đàn ông, dù mâu thuẫn lớn hơn nữa, xảy ra chuyện như vậy, cũng phải cúi thấp cái đầu trước.”

Tô Niên Hoa bị Lâm Cảnh Thần đẩy ra phía trước ước chừng nửa thước, sau đó liền ngừng cước bộ lại, không hề có ý tứ đi tới chỗ Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt biết, Tô Niên Hoa sẽ không tới, nếu không phải hôm nay là cô cùng Cố Khuynh Thành cùng xảy ra chuyện, có lẽ Tô Niên Hoa căn bản sẽ không tới cứu cô.

Mặc dù cô rất muốn, Tô Niên Hoa có thể giống như Đường Thời che chở Cố Khuynh Thành như vậy, mà che chở cô, nhưng mà cô biết, đây chẳng qua là cô muốn mà thôi, cô sợ Lâm Cảnh Thần tiếp tục thúc giục Tô Niên Hoa, đem Tô Niên Hoa thúc dục đến nổi giận, cho nên cô liền cứng rắn chống đỡ chính mình, đứng lên.

Cách Tứ Nguyệt không xa, người đàn ông nói cùng Cố Khuynh Thành chơi trò chơi kia, khả năng gã bị người làm cho giận đỏ mắt, thấy Tứ Nguyệt một người cô đơn đứng ở nơi này, cho nên nghĩ cũng không nghĩ liền rút dao ra, chợt đứng lên, hướng về phía lồng ngực Tứ Nguyệt, đâm tới.

“Tiểu Nguyệt, cẩn thận! ” Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần trăm miệng một lời bật thốt lên.

Kèm theo tiếng bọn họ la, Tô Niên Hoa cả người lại bất chợt nhảy lên, không chút suy nghĩ liền chắn trước Tứ Nguyệt.

Tô Niên Hoa còn chưa từng đứng vững, anh liền cảm giác được sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn.

Chương 768: Dũng cảm quên mình chắn đao (18 )

“Tiểu Nguyệt, cẩn thận! ” Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần trăm miệng một lời bật thốt lên.

Kèm theo tiếng bọn họ la, Tô Niên Hoa cả người lại bất chợt nhảy lên, không chút suy nghĩ liền chắn trước Tứ Nguyệt.

Tô Niên Hoa còn chưa từng đứng vững, anh liền cảm giác được sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn.

Tứ Nguyệt ở thời điểm Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần la làm cho cô cẩn thận, mới nhìn đến người hướng về phía cô nhanh chóng đâm tới.

Nếu là đổi lại trước đó, cô đủ bén nhạy để tránh thoát, nhưng là bây giờ uống rượu, hơn nữa suýt bị xâm chiếm, cả người vẫn chưa hoàn toàn thu hồi thần trí, cho nên hơi có chút ngu ngơ.

Cô nhìn đao sáng loáng, hướng về phía ngực trái chính mình càng đến càng gần, cô cảm giác được khủng hoảng cùng bất lực, cô giống như nghe thấy được thanh âm Tử Thần đối với mình gọi về, cô theo bản năng nhắm hai mắt lại, thậm chí đáy lòng của cô còn đang suy nghĩ, rốt cuộc cô nên vì Tô Niên Hoa phải trả giá thật lớn, nếu là cô chết rồi, Tô Niên Hoa liền được giải thoát đi… Chẳng qua là, cô còn chưa kịp mở miệng nói cho anh biết, cô là thương anh đây này…

Tứ Nguyệt theo bản năng nghiêng đầu, muốn liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa, có lẽ là lần cuối cùng nhìn Tô Niên Hoa, nhưng là cô còn chưa kịp mở mắt ra, cô liền cảm giác được chính mình bị một người ôm vào trong ngực, sau đó trong tai của cô nghe thấy thanh âm rất nhỏ, dao đam vào thịt phát ra tiếng “PHỐC “.

Đường Thời Ôm thật chặc Cố Khuynh Thành, nghe được âm thanh Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần, theo bản năng nghiêng đầu, thấy trước mặt phát sinh một màn kia, trong nháy mắt sửng sốt.

Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần tựa như bị điểm huyệt, cứng ngắc tại chỗ.

Toàn bộ thế giới, trong nháy mắt hoàn toàn đứng hình.

Ánh đèn trong góc, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, mơ màng bao phủ.

Trong ngõ hẻm, một mảnh an tĩnh.

Ước chừng qua nửa phút, mọi người nghe thấy có tiếng chất lỏng nhỏ trên mặt đất, vọng lại tiếng vang tí tách.

Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần lúc này mới chậm rãi hoàn hồn, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhảy lên, đem người đàn ông nắm đao kia, hung hăng mà đè xuống trên mặt đất.

Bị Đường Thời ôm, Cố Khuynh Thành hủng hoảng hoàn hồn lại, thấy một màn trước mặt, vẻ mặt trở nên càng thêm hoảng sợ, cô mặt không có chút máu, ngón tay nắm thật chặt cánh tay Đường Thời, miễn cưỡng phun ra một câu: “Niên Hoa ca, Niên Hoa ca…”

Cố Khuynh Thành thanh âm mặc dù rất nhỏ, nhưng là lại để cho mỗi người đứng trong ngõ hẻm đều nghe thấy.

Tứ Nguyệt lúc này mới chợt thanh tỉnh, cô theo bản năng vươn tay, chạm đến phía sau lưng Tô Niên Hoa, một mảnh ướt át, cô chợt giơ lên trước mặt mình, thấy tay của mình, đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

ngón tay Tứ Nguyệt bắt đầu run run, trong miệng cô lẩm bẩm nói thầm: “Tại sao? Tại sao?”

Tô Niên Hoa không phải là hận cô chết đi được sao? Nhưng tại sao ở thời điểm cô được nguy hiểm, còn làm như vậy?

cánh môi Tứ Nguyệt run rẩy có chút lợi hại, thế cho nên thanh âm vọng lại, nghe cũng lộ ra vẻ có chút hoảng hốt, cô chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt Tô Niên Hoa, đã bị nước mắt chứa đầy, mắt của cô tràn đầy bất khả tư nghị: “Tại sao?”

Ánh mắt Tô Niên Hoa, đen nhánh và thâm thúy, anh cùng tầm mắt Tứ Nguyệt nhìn nhau trong chốc lát, giật giật môi, nhưng là cái gì cũng không nói, một giây sau trước mắt liền tối sầm, cả người té xuống.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK