Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 315: Vì họa được phúc (5 )

Trình Tả Ý hơi thu liễm cứng ngắc trên mặt mình lại, lắc đầu một cái với Cố Khuynh Thành, mở miệng nói xong, hơi thiếu phầnlinh động và nhiệt tình trước đó: “Không cần, Khuynh Thành, cám ơn cô.

Cố Khuynh Thành cũng không có miễn cưỡng Trình Tả Ý, nói với người bán hàng: “Cứ cho những thứ này đi, cảm ơn.”

“Được, hai vị tiểu thư chờ một chút.” Người bán hàng mang vẻ mặt mỉm cười đưa tấm kia vip cho Cố Khuynh Thành, cúi người một cái, ôm ipa rời đi.

Cố Khuynh Thành cúi đầu nhét thẻ vip vào trong ví tiền của mình, cũng không có ý thức được Trình Tả Ý khác lạ, không ngớt mở miệng nói: “Lúc vừa nghe thấy tên của quán này, tôi đã cảm thấy có chút quen tai, bởi vì ba năm không có ở Bắc Kinh, một chốc không có nghĩ ra, vừa rồi trong lúc bất chợt xem trong thực đơn, tôi mới nhớ tới nhà hàng này, là vợ của một người bạn Đường Thời mở, tấm thẻ vip này là bạn của Đường Thời đưa cho anh ấy, anh ấy không ăn đồ ngọt, liền cho tôi.”

“Thật sao?” Trình Tả Ý miễn cưỡng nở một nụ cười trên mặt, khi Cố Khuynh Thành đem nhét tấp thẻ vip kia vào trong túi xách, tầm mắt cô ta mới lưu luyến rời khỏi tấm thẻ đó.

Có chút đãi ngộ, chỉ có thể cho một người, mà cái người đàn ông cô ta yêu, liền đem đãi ngộ kia, cho cô gái xinh đẹp ngồi ở trước mặt này.

Vừa rồi Cố Khuynh Thành quay ra nói với người bán hàng, thản nhiên phóng khoáng báo ra hai chữ “Đường Thời”, là yên tâm thoải mái cỡ nào, giống như là vợ Đường Thời, đương nhiên hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Mà cô ta đây? Bất kể là ở công ty, hay là ở trong lòng, bất kể là hướng về phía Đường Thời, hay là đối với người bên ngoài, trong miệng chỉ có thể kêu, mãi mãi cũng là “Đường Tổng”.

Đường Thời, Đường Tổng, kém một chữ, cũng có khác biệt.

Không có ai biết, trong đêm khuya, cô ta đã mơ bao nhiêu lần, ở trong giấc mơ mơ thấy người đàn ông tuyệt đại kia, cô ta muốn mỉm cười, tuy nhiên lại chỉ có vẻ mặt bi thương, cô a muốn kêu Đường Thời, lại chỉ thể nói được một chữ “Đường”.

Cô ta nghĩ, nghĩ đến một ngày nào đó, cũng có thể cầm được tấm thẻ đặc quyền của người đàn ông kia, hưởng thụ vẻ đẹp đãi ngộ mà người bên ngoài không hưởng thụ được.

Cố Khuynh Thành nhét ví vào trong túi mình, ngẩng đầu thấy Trình Tả Ý đang nhìn mình đờ ra, cô nhăn mày một chút: “Tả Ý, sao vậy?”

Trình Tả Ý hoàn hồn, lúc này mới ý thức được bản thân lại ở trước mặt của Cố Khuynh Thành suýt nữa lộ ra tâm sự, cô ta vội vã lắc đầu, cười nói: “Tối hôm qua ngủ hơi trễ, nay tinh thần không được tốt.”

Bỗng nhiên dừng lại, Trình Tả Ý lập tức nói sang chuyện khác, đem lấy một cái túi lớn ra, đưa cho Cố Khuynh Thành: “Khuynh Thành, đây là lúc tôi đi dạo mua quần áo, đã mua một bộ giống y như trên người tôi, còn có một bộ kính râm, lúc tôi mặc thử, cảm thấy đẹp nên tôi nghĩ là sẽ thích hợp với cô, vì vậy cũng mua cho cô một bộ.”

Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn bộ đồ trong túi một cái, cô nhận ra nó là hàng khá xa xỉ.

Tiền lương của Trình Tả Ý, cô biết, cái bộ đồ này, sẽ tiêu mất nửa tiền lương cô ấy .

Tuy là Cố Gia mấy năm nay kém xa trước, thế nhưng cô so với Trình Tả Ý, thì vẫn là có vẻ giàu rất nhiều.

Nhất thời, Cố Khuynh Thành có chút ngượng ngùng nói: “Tả Ý, cô mua quần áo cho mình là được rồi, làm sao còn mua cho tôi?”

Chương 316: Vì họa được phúc (6 )

Mặc dù Cố Khuynh Thành không phải là người cái gì không không nhận quà, ngược lại bởi vì Tứ Nguyệt thường thường phải đi công tác, nên cô thường chủ động muốn tặng quà, đó là bởi vì cô biết, cô muốn những thứ kia, đối với Tứ Nguyệt mà nói, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, thế nhưng đồ Trình Tả Ý cho, đối với Trình Tả Ý mà nói, lại là thứ hơi quý trọng, nếu như cô thật sự nhận, cô thấy có phần tâm ý không yên, thế nhưng đã mua, nếu mình không nhận, cũng có vẻ quá khó xử, trong lòng Cố Khuynh Thành cân nhắc một chút, sau đó mở miệng, nói: “Tả Ý, giá bộ đò này không ít, làm sao tôi nhận được, trong lòng sẽ không thoải mái, không bằng như vậy đi, tôi trả tiền bộ đồ này cho cô, còn cái kính tôi coi như là cô tặng tôi, được không?”

Bộ đồ này đối với Trình Tả Ý mà nói, đích thật là rất lớn, thế nhưng cô ta bằng lòng hạ giá, vì cũng không phải Cố Khuynh Thành, mà là mình, chỉ là trên mặt cô ta, vẫn không để lộ nửa phần tâm tư, ngược lại, lúc cô ta nghe câu nói kia của Cố Khuynh Thành xong, dịu dàng lắc đầu, nói: “Khuynh Thành, đồ vật này của tôi so với Tứ Nguyệt tặng cô, cũng không bằng sao…??”

“Thế nhưng, cô và Tứ Nguyệt…” Cố Khuynh Thành chỉ thốt ra mấy chữ này, liền im lặng, anh mắt cô nhìn Trình Tả Ý, hiện lên một chút áy náy.

Trình Tả Ý rũ mắt xuống, che lại lạnh lẽo trong mắt, ở trong lòng Cố Khuynh Thành, từ đầu đến cuối cô ta cũng không phải để mắt tới bản thân, ngay cả trong đại học, cô ta bởi vì có đóng nổi học phí, bị trường học năm lần bảy lượt thúc giục, cô ta ở trước mặt bạn học không ngóc đầu lên được, cho nên Cố Khuynh Thành bằng lòng trợ giúp cô ta, chẳng qua cũng là vì tỏ ra mình thiện lương tới cỡ nào, lấy được đánh giá của mọi người cô ta là người biết giúp người làm niềm vui, khi đó, ở trong mắt cô, khẳng định cũng sẽ coi thường cô ta.

Mấy năm nay, cô ta vẫn nỗ lực để cho mình sống được cao quý, sống được thoải mái, mục đích chính là thoát khỏi khó chịu và xấu hổ mình từng mang.

Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cô đối vẫn dùng thái độ bố thí như vậy đối với cô ta.

Tay Trình Tả Ý, hung hăng nắm lại, thế nhưng biểu tình trên mặt trở nên có chút cô đơn: “Khuynh Thành, ở trong mắt tôi, tôi vốn không thể so sánh với Tứ Nguyệt đúng không?”

“Tả Ý, tôi không có ý này…”

“Khuynh Thành, tôi biết, cô sợ tôi xài nhiều tiền như vậy, đưa khiến cuộc sống của tôi khó khăn, tôi hiểu lòng của cô, thế nhưng tôi hy vọng cô không nên cự tuyệt tấm lòng thành của tôi.”

Trình Tả Ý đã nói được đến trình độ như vậy, trong chốc lát Cố Khuynh Thành không biết nói gì, huống chi, cô cũng sợ bản thân cự tuyệt, tổn thương lòng tự trọng của Trình Tả Ý, Cố Khuynh Thành do dự một chút, khẽ động môi, cười nhẹ: “Vậy được rồi, tôi liền không khách khí.”

Lúc này Trình Tả Ý mới giống như thật cao hứng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

Cố Khuynh Thành nhìn Trình Tả Ý phát ra nụ cười từ nội tâm, mới yên lòng: “Tả Ý, cám ơn cô.”

“Khuynh Thành, không cần khách khí như vậy.” Trình Tả Ý vừa dứt lời, người nhân viên đã bưng đồ Cố Khuynh Thành và Trình Tả Ý gọi lên.

Sau khi Trình Tả Ý chờ người nhân viên rời đi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngoài dự liệu của cô ta, cái người đàn ông và bạn của anh ta, ngồi ở phía đối diện cách đó không xa, ánh mắt vẫn luôn dừng ở cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK