Cố Khuynh Thành nói một câu mời vào, người phục vụ liền đẩy cửa vào, nhìn ánh mắt của Cố Khuynh Thành, không có chút khinh thị nào: “Cố tiểu thư, xin hỏi ngài dùng cơm, muốn kiểu Trung Hoa, hay là kiểu tây?”
Cố Khuynh Thành lúc này mới xác định, người trong khách sạn chưa từng tiến vào, cũng không biết nỗi chật vật cùng bất kham của cô, Cố Khuynh Thành hơi hồi thần, nói: “Kiểu Trung.”
” Vâng.” Người phục vụ gật đầu mỉm cười, xoay người đi ra ‘phòng tổng thống’.
Cố Khuynh Thành thần thái lạnh nhạt chờ người phục vụ rời đi, hơi cau mày lại.
Nếu người phục vụ không tiến vào, như vậy chứng tỏ, tối hôm qua hết thảy đều là Đường Thời làm ?
Anh ôm cô vào một phòng khác, còn quan tâm đích thân đắp chăn cho cô?
Còn có bộ quần áo trên người cô bây giờ, cũng là anh sai người mang tới, sau đó tự mình đưa vào cho cô?
Cố Khuynh Thành càng nghĩ càng mê mang, vì sao Đường Thời phải làm như vậy?
Rõ ràng anh chán ghét cùng ghét bỏ cô như vậy, đại khái anh có thể không quan tâm cô, cứ tế rời đi, sau đó khiến người ta thấy cô chật vật cùng bất kham, thế nhưng vì sao anh lại muốn làm việc này ?
Còn muốn ở trước mặt của người khác, quan tâm tới thể diện cùng tôn nghiêm của cô?
Lúc Cố Khuynh Thành còn đang nghi hoặc, tiếng đập cửa lại truyền tới, kèm theo giọng điệu cung kính của người phục vụ: “Cố tiểu thư ?”
Cố Khuynh Thành vội vã thu hồi biểu cảm miên man suy nghĩ của bản thân, vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ của Đường Thời, đem quần áo bị Đường Thời xé nát từ dưới đất nhặt lên, lung tung vo lại, nhét vào trong túi của mình, sau đó mới trấn định như thường mở miệng, hướng về phía ngoài cửa nói một câu: “Vào đi.”
Chỉ có một mình Cố Khuynh Thành, cô vốn cho là cơm kiểu Trung sẽ chuẩn bị rất đơn giản, thế nhưng đợi được người phục vụ đẩy xe thức ăn đi tới trước bàn ăn, sau đó mở nắp ra, cô mới phát hiện bữa cơm này rốt cuộc có bao nhiêu tinh xảo phong phú .
Một mình cô, đâu ăn nhiều như vậy ?
Cố Khuynh Thành cau mày một cái, nói: “Tôia ăn không nhiều như vậy, tùy tiện lưu lại hai món ăn, những thứ khác đều mang ra đi .”
Người phục vụ rất cung kính ngẩng đầu, nhìn Cố Khuynh Thành nói: “Đây là Đường Tiên Sinh phân phó .”
Đường Thời phân phó ?
Biểu tình của Cố Khuynh Thành sững sờ, cô ngồi ở trước bàn ăn, cầm chiếc đũa, nhìn như không nhanh không chậm ăn cơm, thế nhưng trong đầu, lại hoàn toàn hỗn loạn thành nhất đoàn .
Tối hôm qua cô ở trước mặt anh khóc như mưa, quét đi hưng trí của anh, không phải anh nên tức giận sao?
Thế nhưng vì sao, anh còn cho khách sạn chuẩn bị thức ăn cho cô?
Sau khi cô về nước, vẫn là cảm giác mình có chút không hiểu được Đường Thời, nhưng là bây giờ, cô lại thật sự không hiểu nổi Đường Thời .
Mùng mười cuối tuần này kết thúc, vừa may cũng là kết thúc ngày nghỉ của Cố Khuynh Thành.
Chương 194: Ấm áp gặp gỡ (8 )Cũng không biết có phải là mấy ngày này bị Đường Thời châm chọc hơi nhiều hay không, thế cho nên cô ngồi ở bàn làm việc của mình, vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng. ∑ ..??
Dù sao cũng là trợ lý thư ký của Đường Thời, mặc dù Cố Khuynh Thành đã cẩn thận tránh được Đường Thời, nhưng vẫn là rất khó tránh khỏi một số thời khắc phải cùng anh tiếp xúc chính diện, mỗi khi đến lúc này, Cố Khuynh Thành liền sẽ trở nên khẩn trương cực kỳ, thế nhưng, mỗi lần đều là một hồi sợ bóng sợ gió .
Có một lần, Cố Khuynh Thành đưa văn kiện cho Đường Thời, xuất hiện sai lầm nhỏ .
Đường Thời đứng ở trước bàn làm việc của cô, thư ký của anh đều đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ của mình, phía sau Đường Thời còn Tổng Giám bộ quản lý cùng Bộ phận thị trường đi theo.
Lúc đó, tim Cố Khuynh Thành muốn nhảy lên đến cuống họng, không hề muốn biết lần này mình bị Đường Thời răn dạy thế nào .
Ngay lúccô ngừng thở, cho là mình thực sự chết chắc rồi, Đường Thời lại ngẩng đầu, hướng về phía Cố Khuynh Thành hỏi: “Bút đâu?”
Cố Khuynh Thành sững sờ một giây mới nhanh chóng cầm bút trên bàn đưa cho Đường Thời .
Đường Thời không chút để ý tiếp nhận bút, viết một chút ở trên văn kiện, đem Cố Khuynh Thành viết sai sửa thành chính xác, sau đó ngẩng đầu, đem bút trả lại cho Cố Khuynh Thành, sau đó cầm phần văn kiện cô nộp lên kia, trực tiếp mang theo Tổng Giám bộ quản lý cùng Bộ phận thị trường, cùng nhau vào phòng làm việc của mình .
Cố Khuynh Thành nắm bút, ở trước bàn làm việc của mình giật mình hồi lâu, mới hoảng hốt trở lại chỗ ngồi của mình .
Cô cảm thấy hết thảy vừa rồi, giống như là một giấc mộng .
Kỳ thực tính tình Đường Thời cũng không xấu, hoặc có lẽ là, số lần tâm tình của anh phập phồng cũng không lớn, đôi khi, cao tầng công ty xuất hiện một vài vấn đề, anh lên tiếng răn dạy, ngữ điệu đều là nhẹ nhàng .
Thế nhưng, mặc dù lúc này giọng nói Đường Thời nhẹ bỗng, vẫn làm cho cô cảm nhận được một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ như cũ.
Mỗi lúc như này, tập thể thư ký trong công ty đều có thể trầm mặc giả chết.
Cố Khuynh Thành cũng không ngoại lệ .
Thế nhưng, có một lần, một phần văn kiện cô phụ trách, cần Đường Thời cấp bách kí tên, vừa vặn bộ kỹ thuật lại xuất hiện một vài vấn đề, dẫn tới mạng nội bộ trong công ty có chút tê liệt, chọc cho Đường Thời trực tiếp gọi điện thoại hướng về phía quản lý bộ kỹ thuật nói một câu “Trong vòng ba phút xử lý không xong, lập tức xéo ngay cho tôi”.
Lúc đó cửa phòng làm việc của Đường Thời liền mở ra, thư ký trong phòng làm việc nghe được lời này rõ rõ ràng ràng, mạng nội bộ xảy ra vấn đề, mọi người tự nhiên cũng không thể công tác, liền cúi đầu, giả bộ rất nghiêm túc .
Lúc đó Cố Khuynh Thành vừa vặn cầm một phần văn kiện cần Đường Thời cấp bách kí tên đi tới cửa phòng làm việc của Đường Thời.