Chương 813: Tổng giám đốc bá đạo đụng ngã cô vợ nhỏ (13)
Cố Khuynh Thành chỉ nói một câu: “Thời, lúc anh tính tiền, em đi qua toilet, sau đó rửa tay thời điểm, đụng phải Trần Mặc Thâm. . . * ”
Cố Khuynh Thành nói tới Trần Mặc Thâm rất lơ đãng, đến khi cô nói xong, mới ý thức tới mình nhắc tới Trần Mặc Thâm, sau đó cô liền nghĩ đến, cảnh mình đụng phải Trần Mặc Thâm:
Cố Khuynh Thành từ toilet nữ đi ra, Trần Mặc Thâm vừa lúc từ trong toilet nam đi ra, Trần Mặc Thâm hơi hơi sững sờ một chút, sau đó mở miệng, hô một tiếng tên Cố Khuynh Thành: “Khuynh Thành.”
Cố Khuynh Thành mặt mày cong cong tươi cười, tự nhiên chào hỏi một tiếng với Trần Mặc Thâm, sau đó đi về phía bồn rửa tay, mở vòi rửa.
Trần Mặc Thâm đứng sau lưng Cố Khuynh Thành, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi thật lâu, mới cất bước, đi đến bên cạnh Cố Khuynh Thành, mở ra một cái vòi khác, anh thoáng có chút không quan tâm mà rửa tay, khi Cố Khuynh Thành đóng lại vòi nước, Trần Mặc Thâm cũng đóng vòi nước theo, anh rút ra một tờ giấy, lau sạch sẽ tay mình, ném vào trong thùng rác, Cố Khuynh Thành đối lại mở miệng nói một câu: “Gặp lại.”
Trần Mặc Thâm cũng trả lại câu “Gặp lại”, sau đó nhìn Cố Khuynh Thành quay người rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng gọi Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành dừng chân, quay đầu nhìn qua Trần Mặc Thâm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc Đường Thời mang cho cô .
Trần Mặc Thâm chỉ là cảm thấy vì trí yếu điểm giống như là bị cái gì ngăn chặn, vô cùng khó chịu, anh dùng khí lực lớn, mới để cho mình phát ra tiếng: “Khuynh Thành, anh có thể không tham gia hôn lễ của em hay không.”
Cố Khuynh Thành biểu lộ hơi giật mình một chút: “Sao vậy?”
Trần Mặc Thâm cong môi cười, giọng nói bình tĩnh mang vẻ một tia thương cảm: “Anh vào tháng trước đã gửi đơn xin xuất ngoại về phía công ty bên anh, vào mấy ngày trước đã được trả lời, gần nhất anh sẽ phải đi xuất ngoại.”
Trần Mặc Thâm nói đến đây, dừng một cái, lại bổ sung một câu: “Về sau có lẽ đều sẽ không trở về.”
Trần Mặc Thâm không có chờ Cố Khuynh Thành nói chuyện, liền cong môi cười nói: “Cho nên, Khuynh Thành, anh sẽ chúc em tân hôn hạnh phúc.”
Nói xong Trần Mặc Thâm không có chờ Cố Khuynh Thành nói chuyện, cất bước trực tiếp đi qua bên người cô, đi ra nhà vệ sinh.
Đến cả một tiếng gặp lại anh cũng không nói.
Đây là anh trong cuộc đời này, lần đầu tiên tạm biệt Cố Khuynh Thành, dẫn đầu rời đi trước.
Trước kia, đều là anh nhìn vào bóng lưng cô.
Cố Khuynh Thành ghé vào bả vai Đường Thời, nghĩ đến Trần Mặc Thâm rời đi, tâm đột nhiên trở nên có chút nói không nên lời.
Cô đối với Trần Mặc Thâm, là thật sự không có nửa điểm yêu thương, có lẽ khi Trần Mặc Thâm giúp cô che giấu thân phận bọn nhỏ, Trần Mặc Thâm ở trong sinh mệnh của cô, căn bản cũng không lưu lại được nhiều sóng gió.
Thế nhưng là lúc này Trần Mặc Thâm muốn đi, cũng không tiếp tục trở về, cô phát hiện, chính mình lại có điểm khó chịu nói không nên lời, giống như là mất đi một người bạn khiến cô khó chịu như vậy.
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, không nhịn được mở miệng nói lần nữa: “Thời, Trần Mặc Thâm nói cho em biết, anh ấy sẽ đi Anh Quốc, khả năng về sau cũng sẽ không trở lại.”
Đường Thời cảm giác được trong lời nói của Cố Khuynh Thành phiền muộn, thần sắc anh trở nên có chút sa sút, anh cõng Cố Khuynh Thành, từ đầu đến cuối không có lên tiếng, nghe Cố Khuynh Thành nhắc tới Trần Mặc Thâm.
Chương 814: Tổng giám đốc bá đạo đụng ngã cô vợ nhỏ (14)
Cố Khuynh Thành thở dài một hơi, còn nói: “Thời, anh biết không? Thực ra Trần Mặc Thâm đối với em rất tốt, trừ anh, Tiểu Nguyệt, anh Lục Nhiên, anh Cảnh Thần cùng anh Niên Hoa, thì anh ấy thực tình rất tốt với em. . . . ”
“Chẳng qua, em chúc phúc Trần Mặc Thâm, hi vọng anh ấy xuất ngoại, phát triển sẽ tốt hơn!”
Cố Khuynh Thành nói có thành ý mười phần, lòng Đường Thời như ăn dấm vậy, chua lòm một mảnh.
Đường Thời cõng Cố Khuynh Thành tiếp tục đi lên phía trước một đoạn, cuối cùng vẫn mở miệng: “Khuynh Khuynh…”
“Hả?” Cố Khuynh Thành nghiêng về phía trước.
Đường Thời duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm cánh môi, không có nhìn Cố Khuynh Thành, ngữ khí có chút căng cứng hỏi: “Em, có phải ưa thích Trần Mặc Thâm không?”
Cố Khuynh Thành trợn trừng mắt lên, cả người có vẻ hơi kinh ngạc, miệng cô mở ra được nửa, mới nói: “Làm sao em lại thích Trần Mặc Thâm chứ?”
Cố Khuynh Thành nói, cả người cũng nhảy lên, thoáng có chút nghiêm túc nói với Đường Thời: “Trần Mặc Thâm cùng em vãn luôn là bạn bè.”
Đường Thời ngóc đầu lên, liếc mắt Cố Khuynh Thành một cái, không nhịn được cười rộ lên.
Cố Khuynh Thành nhìn lấy Đường Thời cười, lúc này mới thả lỏng theo, dựa vào bả vai của Đường Thời lần nữa.
Tóc dài của cô, rủ xuống trên mặt đất, theo bước Đường Thời, phất qua phất lại.
Cố Khuynh Thành nhìn đèn đường phía trước, đột nhiên có một loại ảo giác năm tháng tĩnh lặng, để cho lòng cô trở nên vô cùng mềm mại, cô chậm rãi chuyển ánh mắt từ đằng xa đến trên mặt Đường Thời, người đàn ông có diện mạo tuấn tú đặc sắc, để cho cô nhìn mà có chút si mê, qua một hồi, Cố Khuynh Thành không nhịn được tiến đến bên tai Đường Thời, hà hơi, âm điệu mềm mại nói: “Đường Thời, em có phải thiếu anh hai câu không?”
“Câu gì?” Đường Thời bị Cố Khuynh Thành nói, phun lên da thịt, dẫn tới ngứa ngáy có chút sôi trào.
Cố Khuynh Thành còn chưa mở miệng, khuôn mặt nhỏ dẫn đã bắt đầu nóng, cô cắn cắn khóe môi, sau đó xấu hổ ở bên tai Đường Thời, hô một câu: “Ông xã.”
Đường Thời giống như bị điểm huyệt, cước bộ bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ.
Cả người anh còn chưa lấy lại tinh thần, liền nghe được Cố Khuynh Thành ở bên tai của mình, dịu dàng nói một câu: “Em yêu anh.”
Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt được tài xế của Tô Niên Hoa đưa về nhà trọ Tô Niên Hoa.
Vào mấy ngày này, Tô Niên Hoa cũng sẽ cùng ăn khuy với Tứ Nguyệt, cho nên khi vào trong nhà, Tứ Nguyệt liền đi vào nhà bếp, đebưng đồ ăn khuya từ trong tủ giữ nhiệt ra, sau đó hỏi thăm Tô Niên Hoa đang cởi áo khoác xuống: “Ăn khuya không?”
Tô Niên Hoa ban đêm uống không ít rượu, trong dạ dày có chút khó chịu, tăng thêm việc anh đột nhiên gặp được Tôn Dĩnh, không có gì khẩu vị, thế là lắc đầu, nói một câu: “Nay trong dạ dày không thoải mái.” Sau đó liền bước vào phòng ngủ chính.
Trong dạ dày không thoải mái?
Tứ Nguyệt bưng đồ ăn, đứng ở cửa phòng bếp một lúc, sau đó xoay người đi vào nhà bếp, để đồ ăn lên bàn, lấy ví tiền và điện thoại di động của mình rồi đi ra ngoài.
Tô Niên Hoa ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng ngủ, vươn tay sờ điện thoại di động, mò ra số mà Tôn Dĩnh đã đưa cho mình.
Anh nhìn chằm chằm mười một con số một hồi, sau đó cầm điện thoại di động của mình lên.