“Dạ, chẳng qua buổi sáng, Cố tiểu thư qua đây.”
Đường Thời tay cầm chiếc đũa định gắp thức ăn bỗng nhiên dừng lại: “Cố tiểu thư?”
“Tiểu thử Cố Khuynh Thành.” Người làm múc canh cho Đường Thời: “Buổi sáng Cố tiểu thư mang một ít rau tới, bây giờ đang cùng Đại tiểu thư ở trên lầu vẽ tranh.”
Ấn đường Đường Thời hơi nhíu lại, không có hé răng.
Người làm sắp xếp xong bát đũa, lui sang một bên: “Thời thiếu gia, bây giờ tôi sẽ lên lầu kêu đại tiểu thư và Cố tiểu thư xuống để dùng cơm.”
Đường Thời không có phản ứng, cầm đũa gắp thức ăn, nhai hai cái, sau đó lên tiếng ngăn cản người làm đang chuẩn bị đi lên lầu: “Chờ một chút.”
Người làm quay đầu, ánh mắt nghi hoặc một chút.
Đường Thời để đũa xuống, đứng lên: “Tôi lên xem.”
Sau đó cũng không đợi người làm có phản ứng, liền đứng lên, trực tiếp lên lầu.
Ở cửa phòng vẽ tranh, chỉ khẽ khép hờ, Đường Thời đi tới, đang chuẩn bị vươn tay đẩy cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng Cố Khuynh Thành nói: “Chị Đường Uyển, chỉ cần chị muốn, tùy thời có thể tìm em hỗ trợ.”
Đường Thời nhíu mày, động tác đẩy cửa ngừng lại, sau đó anh liền nghe được Cố Khuynh Thành chần chờ rồi nói tiếp: “Chị Đường Uyển, Đường Thời, có phải mấy ngày nữa là sắp sinh nhật của anh ấy hay không?”
Quả nhiên… không có việc gì thì lại đi thờ Tam Bảo, Cố Khuynh Thành làm việc gì cũng sẽ có mục đích.
Ánh mắt Đường Thời trở nên hơi lạnh một chút, sau đó là chị gái của anh nói “Chính là cuối tuần sau, nếu em có thời gian…” Ngay lúc mấy chữ này, bất chợt vươn tay, đẩy cửa phòng ra.
Cố Khuynh Thành cố gắng khắc chế tâm tình kích động của mình, cô biết, khẳng định phía sau Đường Uyển sẽ muốn nói là, nếu như cô có thời gian, thì tới tham gia tiệc sinh nhật của Đường Thời.
Nhưng mà, cô còn không có từ trong miệng Đường Uyển nghe hết được nửa câu sau, cửa lại bị người đẩy ra: “Ăn cơm thôi.”
Cố Khuynh Thành nghe được ba chữ này, bị dọa hai tay run rẩy, suýt nữa thì rơi chiếc bút vẽ ở trong tay.
Tại sao anh lại ở nhà? Không phải anh lái xe ra ngoài rồi sao?
Lời sau của Đường Uyển, bị nghẹn ngay trong cổ họng, cô nghiêng đầu qua, giọng nói có chút chế nhạo: “Chị còn tưởng là mình nghe sai, thật không ngờ đến gọi chị đi ăn cơm lại là em đấy.”
Đường Thời đối với ý trêu ghẹo của chị mình, không có tức giận chút nào, chỉ là, một giây kế tiếp, ánh mắt của anh hơi chuyển, rơi vào trên người Cố Khuynh Thành: “Tại sao em lại ở đây?”
Giọng nói của anh lãnh đạm xa xôi, khiến Cố Khuynh Thành từ bên trong cảm giác được một chút sự không chào đón.
Cố Khuynh Thành lúng túng không biết trả lời như thế nào.
Đường Uyển liếc mắt xin lỗi với Cố Khuynh Thành, nghiêng đầu qua, nói với Đường Thời: “Là chị kêu Khuynh Thành ở lại đây sửa tranh vẽ cho chị đấy.”
Trên mặt Đường Thời vẫn như trước không phản ứng.
Cố Khuynh Thành lại tinh tường cảm giác được Đường Thời không vui, cô liếc mắt nhìn Đường Uyển rồi nói: “Chị Đường Uyển, em về trước đây.”
“Ở lại ăn cơm trưa đi.”
Cố Khuynh Thành lắc đầu, sau đó hơi khom người với Đường Thời một chút, xem như là chào hỏi, rồi vội vội vàng vàng ra ngoài.
Ngay lúc Cố Khuynh Thành muốn ra khỏi phòng vẽ tranh, tiếng của Đường Thời lại bất chợt truyền tới: “Chị có bao nhiêu tranh muốn nhờ cô ấy sửa lại? Bây giờ để cho cô ấy lấy đi, đỡ cho cô ấy kiếm cớ này, mỗi ngày lại chạy sang đây, thật phiền!”
Chương 36: Thiệp mời sinh nhật (8)Giọng của Đường Thời, hơi lộ ra một vẻ trâm chọc, mà Cố Khuynh Thành nghe được, bóng lưng hơi nghiêng ngả.
“A Thời, sao em lại nói chuyện như vậy!” Đường Uyển thật không ngờ Đường Thời lại có thể nói ra những lời không chút lưu tình như vậy, trong giọng nói, mang theo sự trách cứ.
Đường Thời cũng không để ý đến lời răn dạy của Đường Uyển, chỉ là xoay người, sải bước vượt qua người Cố Khuynh Thành, đi ra khỏi phòng vẽ tranh.
Đường Uyển có chút lúng túng nhìn Cố Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, có thể tâm tình A Thời không tốt, nói hơi quá, em đừng để nó trong lòng nhé…”
Cố Khuynh Thành miễn cưỡng lắc đầu với Đường Uyển, khẽ nở một nụ cười, rồi nói: “Chị Đường Uyển, em đi trước.”
Cố Khuynh Thành bước đi rất nhanh ra khỏi Đường gia, rồi mới dám gục đầu xuống, lộ vẻ mặt bị thương.
Anh thật sự ghét cô như vậy sao? Ghét ngay cả nhà của anh, anh cũng không nguyện ý để cho cô đến…
Anh đối mặt với người không chút liên quan, tối đa chỉ bày ra thái độ lạnh lùng xa cách, thế nhưng đối mặt với cô, luôn ác miệng như thế.
Giống như ba năm trước đây, anh đối với cô như đối với một người khác… Từ đầu đến cuối, cô cũng không biết rốt cuộc vì sao.
Lúc Cố Khuynh Thành sắp đến cửa nhà, ngấc đầu lên, hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ nở nụ cười, cố gắng để cho mình mang thần thái thoải mái.
Mặc kệ Đường Thời cho cô bao nhiêu tủi thân, cô cũng không muốn cho ba mẹ biết, bởi vì cô sợ, sau khi bọn họ biết, đối với hai mươi năm tâm huyết của họ, trút xuống tất cả để giáo dục con gái, cuối cùng thất vọng!
Cố Khuynh Thành chờ đợi lúc mình cười được tự nhiên, đang chuẩn bị cất bước đi về phía trước, bất chợt có một chiếc xe, đi với tốc độ cực nhanh rồi dừng ở bên cạnh cô, kèm theo tiếng thắng xe chói tai.
Cố Khuynh Thành chưa kịp phản ứng, đã có một sức lực mạnh mẽ, kéo cô nhét vào bên trong xe.
Cố Khuynh Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Đường Thời lạnh lùng nhìn cô.
Cố Khuynh Thành bị ánh mắt Đường Thời như thế, làm cho có chút sợ hại.
Từ đầu đến cuối Đường Thời không có nói gì, mắt không hề chớp mà nhìn cô, hơi thở anh phả lên mặt cô, cũng mang theo hơi lạnh cả người.
Sau lưng Cố Khuynh Thành nổi lên một tầng lớp mồ hôi lạnh, cô lui về phía sau tránh một chút, giây kế tiếp lại bị Đường Thời đột nhiên cúi đầu, ngăn chặn môi của cô, tay lần xuống định kéo quần áo cô.
Cố Khuynh Thành biết sau đó Đường Thời định làm gì, rõ như ban ngày, hơn nữa còn ở trong xe, lúc nào bên ngoài cũng có thể sẽ có người hoặc là xe cộ đi lướt qua… Nếu như bị người thấy…
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, không để ý tới bản thân có thể chọc giận Đường Thời hay không, cả người giằng co kịch liệt.
Đường Thời không ngờ Cố Khuynh Thành lại có thể phản kháng, đầu tiên có hơi kinh ngạc một chút, sau đó, anh không dễ dàng hiện lên một tia vui mừng.
Thì ra, cô không tới nỗi lúc nào cũng phục tùng nghe theo anh!
Đường Thời dừng động tác lại, nhìn mắt Cố Khuynh Thành, nhìn một hồi rồi nói: “Không phải em muốn thiệp mời sinh nhật của tôi sao? Bây giờ ngủ với tôi một lần, tôi để Đường Uyển phát thiệp mời cho em!”