Một người chủ quản việc thọ yến từ trong Hoàng Cung đi ra, âm thanh bén nhọn la lớn
- Thọ yến bắt đầu
Thanh âm vừa dứt, hai hàng cung nữ từ trong đi ra , ở giữa là một người thiếu phụ thoạt nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, quần áo vô cùng quý giá . Theo sau nàng là một thanh niên khoảng 18 tuổi mặc hoàng bào. Đây chính là Thái Hậu Yến Quốc và Hoàng Đế Yến Quốc Âu Dương Chính Minh
Tất cả mọi người đều lễ phép đứng lên nghênh tiếp, đợi hai người ngồi xuống thì mọi người mới ngồi. Lúc này, Yến Đế Âu Dương Chính Minh mới đứng lên quay về các sứ giả nói rằng
- Hôm nay là đại thọ của mẫu thân trẫm, khắp nơi đều vui mừng, trẫm xin cảm tạ các vị khách quý …
Tiếp theo là một bài diễn văn chúc thọ dài lê thê làm Dương Diệc Phong ngáp dài liên tục
Cuối cùng, cụm từ “xin mời quý khách thoải mái ăn uống” cũng đến đánh thức Dương Diệc Phong dậy, thọ yến chính thức bắt đầu
Loại thọ yến này không thể tiếu ca vũ trợ hứng, vì vậy, lần lượt các ca vũ bắt đầu ra biểu diễn. Trong biễu diễn thỉnh thoảng lại xem vào một ít xiếc dân gian và các loại ảo thuật, quả thật không tệ
Tuy nhiên, trong lúc mọi người đang mãi mê say sưa với ca vũ thì Dương Diệc Phong vẫn cứ tà tà ngồi ăn uống .
Lúc này, Hạng Thiên Vũ mới mò mặt lại đây ngồi xuống. Hạng Thiên Minh sắc mặt có chút khó coi mà hỏi thăm
- Ngươi chạy đi đâu, giờ này cũng muộn rồi còn gì ?
Bất quá chỉ là nói qua , không hề lớn tiếng quát nạt, không chỉ để thể diện cho Hạng Thiên Vũ mà còn bày ra bộ dáng dạy dỗ . Thực sự làm cho người khác nhìn vào không khỏi gật đầu , thực sự là một người anh tốt
Hạng Thiên Vũ ánh mắt lóe lên, hắn nhỏ giọng nói
- Dạ đệ thấy còn sớm nên đi Trầm Hương Viện uống rượu, nhưng uống một lúc thì quên thời gian cho nên …
Hạng Thiên Minh nghe xong cũng không có tức giận, hắn vốn muốn diễn trò cho mọi người ngồi đây xem. Hạng Thiên Vũ càng như vậy hắn không phải càng vui hay sao ? Cho nên hắn lắc đầu , thở dài nói
- Được rồi, lần sau tiết chế một chút, không nên ham chơi
Thật sự là một vị ca ca hiền lành tốt bụng nha
Hạng Thiên Vũ cúi đầu, người không biết còn tưởng hắn xấu hổ cúi đầu. Chỉ có Dương Diệc Phong là biết rằng Hạng Thiên Vũ cúi đầu để nén tiếng cười. Xem ra hắn đã chuẩn bị rất tốt, chờ cho cá mắc câu. Người ta bảo là con hát vô tình , thực ra người của hoàng thất còn vô tình hơn. Trên yến tiệc, vị hoàng đế của Yến Quốc đang làm vẻ mặt hiếu thuận, vì đại thọ của mẫu thân mà cao hứng. Yến Thái Hậu càng tươi cười không ngừng , đóng vai một bà mẹ tốt.
Doanh Chính mở miệng khuyên nhủ
- Thiên Minh huynh, Thiên Vũ còn nhỏ, ham chơi một chút cũng là chuyện bình thường, không nên lưu ý , dù sao hắn cũng đã đến rồi sao ?
Tuy là mở miệng khuyên nhủ nhưng trong giọng nói lại có chút hả hê.
Khương Thế Vi cũng nói
- Đúng , đúng, chỉ cần hắn tới là tốt rồi. thanh niên ham chơi một chút cũng là lẽ thường mà
Dương Diệc Phong không nói gì, chỉ là ngồi ăn uống, lâu lâu lại ngước mắt nhìn ca vũ. Thần thức của hắn hướng về người tì nữ đứng bên cạnh Thái Hậu, người này cũng vô cùng xinh đẹp, không hề thua kém gì Mộng Yên Nhiên. Chỉ là khí tức thì không bằng, nhìn qua là thấy một cỗ dâm khí trời sinh, xem ra Dương Diệc Phong đã hiểu vì sao con hồ ly này lại chịu ủy khuất sống trong hoàng cung. Nhưng vì sao lại nghe lệnh một người phổ thông như Yến Quốc Thái Hậu ? Dương Diệc Phong cũng không rõ
Dương Diệc Phong đang tự hỏi, bỗng nhiên, toàn bộ giữa sân vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình làm Dương Diệc Phong tỉnh lại. Doanh Chính nhẹ nhàng huých Dương Diệc Phong rồi chỉ ra giữa sân nói rằng
- Dương huynh, mau nhìn lên đài
Dương Diệc Phong nhìn lên thấy Mộng Yên Nhiên ôm cây Thất Huyền Cổ Cầm đi ra , hướng về phía mọi người thi lễ mà nói rằng :
- Thái hậu, Yên Nhiên chúc người thân thể khỏe mạnh, phúc thọ an khang
Yến Thái Hậu mở miệng nói :
- Tốt tốt, Yên Nhiên tiểu thư không cần đa lễ
Mộng Yên Nhiên ôm đàn ngồi xuống, dùng tay nhẹ nhàng xoa lên đàn như đang vỗ về con gái của mình. Sau đó nhẹ nhàng đàn lên, lập tức yến tiệc an tĩnh lại, toàn bộ không gian ngập tràn trong tiếng đàn. Mọi người nghe xong như ngập trong giấc mộng, chìm đắm vào tiếng nhạc tuyệt vời không thể tự thoát ra được. Dương Diệc Phong mặc dù không phải là lần đầu tiên nghe thấy tiếng đàn của Mộng Yên Nhiên nhưng mỗi lần nghe lại có một lần cảm thụ khác nhau . Đây là điểm đặc biệt trong tiếng đàn của Mộng Yên Nhiên, cầm nghệ thật là cao siêu làm cho người ta phải thán phục không thôi
Đàn xong một khúc, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong đó, thật lâu vẫn chưa tỉnh lại. Không biết người nào vỗ tay, mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại, nhiệt liệt vỗ tay không ngừng
Yến Thái Hậu càng vui vẻ tán dương
- Được, được, hay , hay lắm . tài đánh đàn của Yên Nhiên tiểu thư thực sự là danh bất hư truyền
Mộng Yên Nhiên ưu nhã đứng dậy, vái tạ ơn rồi nói rằng
- Cảm ơn Thái Hậu khích lệ
Sau đó dừng lại một chút, đợi cho tiếng vỗ tay trong sân ngừng lại, Mộng Yên Nhiên mới nói tiếp
- Các vị, Yên Nhiên xin hướng mọi người tuyên bố một việc, lần này là lần diễn xuất cuối cùng của Yên Nhiên, từ nay về sau , Yên Nhiên xin rửa tay gác đàn , không biễu diễn nữa
Mọi người ồ lên, kêu gào không được , lại ra sức hỏi nguyên nhân
Mộng Yên Nhiên nhẹ giọng nói rằng
- Yên Nhiên đã làm vợ , cho nên không thể ra ngoài biễu diễn nữa. Xin các vị thứ lỗi
Các fan hâm mộ nước mắt như mưa , khắp nơi tiếng thương tâm vang lên . Lại có nhiều tiếng la lớn
- A
- Là ai ?
- Đả đảo hắn ~~~~
Doanh Chính, Khương Thế Vi , Hạng Thiên Minh đều nhìn Dương Diệc Phong . Dương Diệc Phong sờ sờ mũi, phiền muộn mà nói rằng
- Các ngươi nhìn ta để làm gì ? Không phục a ? Đừng có cắn ta nha
- Ặc ặc
Đúng lúc này tiếng hô “Lục vương gia đến” làm cho mọi người thoáng yên tĩnh trở lại. Mộng Yên Nhiên cũng nhân cơ hội này đi xuống
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK