Vài ngày trôi qua, kỳ lạ là mấy ngày nay không thấy Hạng Thiên Vũ tìm đến làm phiền Dương Diệc Phong hay Mộng Yên Nhiên. Dương Diệc Phong vốn cho rằng mấy ngày nay Hạng Thiên Vũ sẽ mượn cớ gặp Mộng Yên Nhiên để tìm hắn nhưng không thấy bóng dáng y đâu làm Dương Diệc Phong cũng phải bất ngờ
Có điều , hắn không tìm thấy Dương Diệc Phong, Dương Diệc Phong càng mừng rỡ vì được thanh tĩnh . Ngày hôm nay vào buổi sáng, Dương Diệc Phong vô cùng rảnh rỗi . Tà Dương đang ở trong phòng Phệ Thiên Ma Quyết. Mộng Yên Nhiên từ lúc xem hai cao thủ đánh nhau , phát hiện ra mình yếu kếm cũng bế quan tu luyện Huyền Âm Quyết bỏ Dương Diệc Phong một mình. Dương Diệc Phong đột nhiên muốn đi câu cá, hắn kỳ quái tự hỏi mình rất ít khi thích đi câu cá vì hắn là một người không muốn ngồi yên một chỗ . Nhưng không sao , cứ tùy tâm mà làm. Vì vậy, hắn đi ra bờ sông, mua một bộ cần rồi bắt đầu ngồi câu
Hiện tại vào lúc giao mùa của Xuân và Hạ, phong cảnh bên bờ sông tuyệt đẹp , chuồn chuồn thỉnh thoảng điểm lên mặt nước vui đùa , từng cơn gió thổi qua làm cho sóng gợn lăn tăn chậm rãi lan ra bốn phía. Trên trời xanh gợn chút mây trắng , thỉnh thoảng vài chú chim nhỏ bay qua làm Dương Diệc Phong vô cùng thoải mái . Hắn hoàn toàn dung nhập vào mảnh thiên nhiên này, vui vẻ mà hưởng thụ cảm giác tự do
- Dương đại ca, nghĩ không ra lại gặp ngươi ở đây
Một giọng nói nam vang lên cắt đứt trầm tư của Dương Diệc Phong
Dương Diệc Phong không cần quay đầu nhìn lại cũng biết là ai, ngoại trừ Hạng Thiên Vũ ra còn ai gọi hắn như vậy chứ . Nghĩ không ra người này lại đến nơi này, không biết có phải là trùng hợp không?
- Xin chào thập tam điện hạ
Dương Diệc Phong trả lời, cũng không quay đầu lại. Hắn đang xem chuồn chuồn lượn trên mặt nước theo từng cơn gió nhẹ
- Dương đại ca , ở đây thật đẹp, ngươi cũng thực là nhàn nhã . Có thể thanh nhàn tự tại như vậy thật là vô cùng sung sướng
Hạng Thiên Vũ đi đến ngồi bên cạnh Dương Diệc Phong, lời nói ước ao vô cùng, thanh âm cũng ngày càng nhỏ. Vừa nói vừa nhìn lên mây trắng trời xanh, trên mặt lộ rõ vẻ ao ước
Im lặng một hồi, Dương Diệc Phong mới mở miệng nói
- Thập tam điện hạ, nếu như ngươi muốn thì cũng có thể như vậy mà ?
- Ai … Sinh ra trong nhà đế vương, những sinh hoạt như vậy chỉ là vọng tưởng mà thôi
Hạng Thiên Vũ thở dài, yếu ớt mà nói
Dương Diệc Phong không nói gì , chỉ yên lặng mà đợi , hắn biết Hạng Thiên Vũ còn có lời muốn tâm sự
- Dương đại ca, có muốn nghe câu chuyện cũ hay khôn g?
Hạng Thiên Vũ cúi đầu, hai mắt mê ly nhìn xuống nói
Dương Diệc Phong không trả lời, hắn biết hiện tại không nên mở miệng, chỉ cần thành thật mà nghe là được rồi
- Mười tám năm trước có một cung nữ, vì một lần ngoài ý muốn phát sinh quan hệ với hoàng đế bệ hạ, nàng rất thương tâm, nàng vốn không thích sinh hoạt trong hoàng cung luôn hướng ra bên ngoài. Từ lúc mất đi sự trong trắng, nàng không chỉ không được bệ hạ sủng ái mà còn bị cung tần khi dễ, giữa lúc nàng không chịu đựng nổi thì phát hiện mình ngoài ý muốn đã có long thai
Dương Diệc Phong nghe liền liên tưởng đến những bộ phim cổ trang trên TV , hắn không sốt ruột , vẫn yên lặng nghe
- Mẹ nhờ con mà cuối cùng cung nữ cũng được lên làm phi tần . Vào một ngày nàng rốt cục sinh hạ một hài tử khả ái, nàng khổ cực giáo dục, mong hài tử nhanh chóng lớn lên thành người. Hài tử cũng vô cùng hiểu chuyện, chưa bao giờ làm mẫu thân phải buồn, những chuyện học hành vô cùng tốt, bộc lộ tài năng làm cho phụ hoàng chú ý. Hài tử nhân cơ hội tranh thủ sự yêu thích của phụ vương, mong rằng nâng cao địa vị cho mẹ của mình. Nhưng không ngờ lại làm cho các hoàng tử khác đố kỵ , làm hại mẫu thân bị Hoàng hậu hãm hại, cuối cùng bị ban cho cái chết. Ngay cả bệ hạ cũng tin vào lời người khác, nhanh chóng đưa thi thể của người mẹ …
Nói đến đây, ngừng một hơi rồi tiếp tục nói
- Tất cả những điều này xảy ra khi hài tử đó mới có 9 tuổi, hắn tận mắt thấy tất cả, hắn phát hiện ra mình sai rồi, chính mình đã hại chết mẹ, hắn không thể tha thứ cho mình
Hắn khóc òa lên, vô cùng thống khổ
Một lúc sau hắn lau mắt , ngẩng đầu nhìn lên , miễn cưỡng cười với Dương Diệc Phong
- Dương đại ca, làm cho ngươi chê cười, thật sự xin lỗi
- Không sao , mỗi người đều có số phận khác nhau, những chuyện trải qua cũng không giống nhau, ngươi sinh ra trong gia đình đế vương, mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp , cuốc sống xa hoa. Hơn nữa có được sự dạy dỗ tốt nhất , được học những võ công cao nhất. Còn người khác từ nhỏ cha mẹ đều chết, có thể sớm chết theo cha mẹ, cũng có thể sống lay lắt , để sống được phải đi ăn cơm thừa canh cặn, đừng nói học võ học văn, ngay cả một chữ cũng không biết. Người đáng thương ở đâu cũng có , nhưng bọn hắn vẫn đang nỗ lực mà sống, có thể tự oán tự ai, cũng có những lúc vô cùng sung sướng. Quan trọng nhất là tâm tính của mỗi người
- Người thông minh không nói ám thoại, thập tam điện hạ có điều gì cứ nói đi
Dương Diệc Phong là người phương nào, tâm tính kiên định, loại thương cảm như vậy không thể đả động hắn
- Dương đại ca nói đúng, xem ra Dương đại ca đã sớm biết tiểu nam hài chính là ta
Hạng Thiên Vũ bình tĩnh lạnh lùng nói tiếp
- Lúc trước bộc lộ tài năng làm mẹ ta chết thảm, từ đó trở đi ta chưa từng khóc, hôm nay là lần thứ hai cũng là lần cuối cùng
Hạng Thiên Vũ đứng lên , điên cuồng hét lớn ba tiếng, phát tiết uất ức trong lòng rồi nói với Dương Diệc Phong
- Ta muốn trả thù , ta muốn trả thù những kẻ năm xưa hại mẹ ta chết thảm, muốn trả thù phụ thân đại nhân, ta muốn cải biến thế giới này, ta không muốn bất hạnh tồn tại, ta muốn cải biến hắn, ta muốn thống nhất đại lục
Lúc nói ra trên người bạo phát một cổ kình khí , làm cho vạn vật bốn phía như muốn cúi đầu, ngay cả Dương Diệc Phong cũng cảm nhận được uy nghiêm áp lực từ cổ khí tức này
Dương Diệc Phong nhắm mắt rồi mở ra , Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn triển khai nhìn vào Hạng Thiên Vũ, Từ khi hắn sinh ra cho đến bây giờ Dương Diệc Phong đều thấy rõ , Dương Diệc Phong đang muốn nhìn tiếp thì một cỗ thần bí khí tức từ trên người Hạng Thiên Vũ chặn mắt thần của Dương Diệc Phong lại. Dương Diệc Phong đề thăng thêm ba tầng công lực , muốn mạnh mẽ đột phá cỗ hoàng kim khí tức này
- Bùng
Dương Diệc Phong thân thể chấn động, thần niệm vị chấn ngược trở về . Dương Diệc Phong choáng váng, mắt nổ đom đóm , qua một lúc mới khôi phục lại làm hắn vô cùng kinh hãi
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK