Dương Diệc Phong luyện thành sơ đoạn tầng thứ ba của Bất Diệt Kiếm Thể thì tự mình tỉnh lại. Long Tu Tinh Khí thấy Dương Diệc Phong đã không còn gì nguy hiểm liền tiêu thất, tuy nhiên hiện tại Dương Diệc Phong cảm giác Kiếm Nguyên trong cơ thể so với trước lúc đóng băng còn tinh thuần hơn rất nhiều.
Dương Diệc Phong định vươn vai thì mới nhớ rằng đang bị đóng băng. Hắn vận chuyển Kiếm Nguyên toàn thân , dựa vào thân thể cường hãn làm cho băng vỡ ra.
- Bùng
Một tiếng nổ vang tận mây xanh, ở trong băng nguyên vô cùng vô tận vốn yên tĩnh bỗng nhiên bị âm thanh làm cho rung chuyển, khối băng siêu cứng quanh người Dương Diệc Phong bỗng chốc vỡ vụn ra.
Tuy rằng Dương Diệc Phong chìm đắm trong tu luyện, đối với ngoại giới không biết gì nhưng trong tiềm thức có một chút ấn tượng. Tại thời điểm Bích Linh Hàn Khí đóng băng hắn, hắn cảm thấy từ trong tâm oa như có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng hiện tại tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ được.
- Kinh Thiên, trong lúc ta đóng băng thì xảy ra chuyện gì vậy? Ta hình như cảm giác trong người có một dòng nước ấm chạy qua nhưng không nhớ rõ .
Dương Diệc Phong thấy mình không nhớ thì chi bằng hỏi người rảnh rỗi.
- A , ngươi thiếu chút nữa bị đóng băng, tuy nguyên thần bất diệt nhưng thân thể không thể động đậy. Còn cảm giác của ngươi là do tấm gương trước ngực.
Kinh Thiên trả lời.
Dương Diệc Phong nghe xong lập tức đem tấm gương đồng trước mặt ra xem tỉ mỉ một chút. Sau đó lại dùng thần thức quét qua quét lại nhưng không tìm được gì.
- Kinh Thiên , sao ta không có cảm giác gì lạ thường ?
Dương Diệc Phong cau mày hỏi.
- Có thể là do thời cơ chưa tới, khi nào cơ duyên của ngươi tới thì ngươi tự nhiên biết được, không cần cưỡng cầu. Việc cấp bách là ly khai nơi này, địa phương này thật là khủng khiếp.
Kinh Thiên khi nói đến nơi này không khỏi muốn mở miệng mắng to. Nghĩ đến cũng thấy bực mình, nếu hắn hồi phục thì những Bích Linh Hàn Khí này có là gì? Dương Diệc Phong là một nửa chủ nhân của hắn, nhưng kể từ khi hỗn độn sơ khai, hắn là Thiên Tiên Linh Bảo đầu tiên …không hộ chủ được. Điều đó làm cho hắn cảm thấy vô cùng uất ức, ngay cả Hỗn Độn Chi Thủy cũng không làm gì được hắn thế mà hôm nay lại là rồng vào nước cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
- Ừm, ta đã luyện thành Bất Diệt Kiếm Thể tầng thứ ba, Bích Linh Hàn Khí đã không thể đóng băng ta được nữa. Thật không ngờ hiện tại ta đã là tầng thứ ba của Bất Diệt Kiếm Thể , đúng là nhân họa đắc phúc nha.
Dương Diệc Phong cảm thụ được một cỗ bạo tạc lực lượng ẩn chứa trong cơ thể, nó không phải là Kiếm Nguyên mà là lực lượng do Kiếm Nguyên làm cơ sở tu luyện ra. Nó cũng không thần diệu như Kiếm Nguyên nhưng nó lại bá đạo hơn Kiếm Nguyên nhiều.
Thân thể có năng lượng kỳ dị nhưng lại không theo sự điều khiển của Dương Diệc Phong, hắn tự mình vận chuyển chống đỡ tất cả các công kích, tự động hộ chủ. Chính cổ năng lượng kỳ dị này đang ngăn cản hàn khí bên ngoài không tấn công được vào cơ thể.
- À , ta tu luyện đã bao lâu rồi?
Dương Diệc Phong hỏi thăm.
- Hình như đã năm năm .
Kinh Thiên trả lời.
- Năm năm rồi a? Quả nhiên tu chân không năm tháng.
Dương Diệc Phong cảm thán nói, hiện tại hắn bắt đầu cảm thấy sợ bế quan, thời gian khi bế quan trôi qua như nước chảy . Hắn không phải sợ thời gian mà sợ làm Mộng Yên Nhiên thương tâm. Nghĩ đến sự đợi chờ đau khổ của Mộng Yên Nhiên thì Dương Diệc Phong vô cùng đau lòng. Hắn hận không lập tức xông ngay ra ngoài.
- Năm năm à, vậy là đến nơi này đã là tám năm. Thất Dạ sư huynh đã vượt qua thiên kiếp, không biết Yên Nhiên thế nào?
Dương Diệc Phong nghĩ.
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước nhé? Đã đến đây cũng không thể bỏ lỡ giữa chừng.
Dương Diệc Phong đang suy nghĩ miên man, nghe được lời Kinh Thiên nói liền giật mình rồi phi thân chạy thẳng về phía trước.
Càng đi về phía trước thì uy lực của Bích Linh Hàn Khí càng lớn, khu vực mà Dương Diệc Phong bị đóng băng chỉ là ngoại vị mà thôi. Dương Diệc Phong tăng tốc độ lên cao nhất , hắn hóa kiếm phi hành sát với mặt đất.
Đã qua hơn nửa tháng, lúc này khí lạnh so với bên ngoài căng gấp nhiều lần. Loại hàn khí này ngay cả thần thức cũng cảm nhận được độ lạnh của nỏ. Khu vực phương viên mấy vạn dặm đều tràn ngập hàn khí màu xanh biếc , loại cảnh tượng này làm người ta lạnh cả xương sống.
Dưới hoàn cảnh cực đoan này, Dương Diệc Phong dựa vào tầng thứ ba của Bất Diệt Kiếm Thể vẫn chống chọi được. Đừng xem thường một tầng cảnh giới giữa tầng ba và tầng hai, chỉ một tầng như vậy nhưng uy lực thật khác xa nhau. Tầng hai đỉnh phong cũng chỉ chống đở được một chút Bích Linh Hàn Khí ở ngoại vi, nếu Dương Diệc Phong dám bước vào trung tâm thì ngay cả suy nghĩ cũng không kịp nghĩ, lập tức bị đóng băng. Nhưng khi đã đột phá đến tầng ba thì ngay cả Bích Linh Hàn Khí ở khu vực trung tâm, Dương Diệc Phong cũng chỉ cảm thấy lạnh trong xương, vô cùng khó chịu nhưng không bị đóng băng.
Dương Diệc Phong lấy thân hóa kiếm, một lòng một dạ mà bay như điên về phía trước, đồng thời hắn cũng dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn để “nhìn” những động tĩnh trong phạm vi vạn dặm.
Một tháng sau, Dương Diệc Phong ngừng lại bởi vì phía trước sẽ không còn Bích Linh Hàn Khí nữa mà là Huyền Phách Hàn Khí. Cái này so với Bích Linh Hàn Khí càng thêm kinh khủng. Dương Diệc Phong đứng ở khu vực giao giữa Bích Linh Hàn Khí và Huyền Phách Hàn Khí thấy trong phạm vi mấy trăm dặm chỉ một màu trắng . Tất cả đều thuần một màu trắng với trời trắng , đất trắng, băng trắng, khí trắng. Có thể nói đây là cảnh tượng đẹp nhất là Dương Diệc Phong đã từng nhìn thấy, một cảnh tượng không thể miêu tả bằng lời. Huyền Phách Hàn Khí có thể làm cho các cao thủ dưới cấp Tiên Tổ phải biến sắc, hắn có thể đưa linh hồn và thần thức đóng băng, có thể bất tri bất giác đông chết bất cứ thứ gì. Dù là vật có hìn hay vô hình , dưới uy lực của Huyền Phách Hàn Khí đều phải đông lại. Thế giới thuần trắng mỹ lệ trước mắt là một nới mà không khí dùng để hô hấp cũng không có, nó có thể so sánh với Chúc Tật Thần Hỏa về mặt cực đoan.
Dương Diệc Phong từ từ cẩn thận đi đến gần thế giới trắng tinh trước mặt . Lần trước chịu thiệt thòi nên lần này Dương Diệc Phong càng thêm cẩn thận . Hắn chỉ còn một bước nữa là tiến vào thế giới trắng tinh nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ cảm thụ độ mạnh yếu của khí lạnh. Ở đây hắn cảm thấy thân thể chậm rãi run lên.
Dương Diệc Phong vô cùng cẩn thận vươn ra một ngón trỏ từ từ đưa vào trong thế giới trắng toát kia …
Dương Diệc Phong đã đưa toàn bộ cánh tay trái đi vào nhưng không có một chút phản ứng nào xảy ra, lạnh thì đương nhiên vô cùng lạnh nhưng không phải đến mức không thể chịu được.
Dương Diệc Phong lập tức thu hồi cánh tay trái , hắn kiên quyết bước lên một bước đưa toàn bộ thân thể vào trong thể giới trắng toát. Dương Diệc Phong cứ như vậy đi lên phía trước, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái , khí lạnh ở đây không ngờ lại không bằng Bích Linh Hàn Khí . Dương Diệc Phong thầm nghĩ ngay cả Bất Diệt Kiếm Thể tầng thứ hai cũng có thể chịu được cái lạnh ở nơi này.
Trong thế giới của Huyền Phách Hàn Khí, cái hàn khí làm vô số cao thủ phải biến sắc nhưng Dương Diệc Phong lại cảm thấy có chút hoang đường khi hắn thấy “ấm áp”.
Phát hiện này làm cho Dương Diệc Phong thở dài một hơi rồi cười to. Dương Diệc Phong nhìn thế giới màu trắng, tuy rằng không có không khí để hô hấp nhưng không ảnh hưởng đến một cao thủ Đại Thừa Kỳ như Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong hứng thú đánh giá khắp nơi, ở đây và bên ngoài không có khác lắm với bên ngoài, chỉ là màu sắc của hàn khí biến từ xanh sang trắng mà thôi. Dương Diệc Phong có cảm giác như đang ở trong tiên cảnh.
Cảnh vật xa xa bị hàn khí che lấp, Dương Diệc Phong không thấy rõ nên muốn đưa thần thức phóng xuất, tìm tòi xung quanh.
- Không được….
Kinh Thiên hô to.
Dương Diệc Phong nghe được thì đã chậm, thần thức đã phóng ra bên ngoài cơ thể. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK