Sáng hôm nay, Mộng Yên Nhiên ngừng tu luyện, cùng Dương Diệc Phong ngồi ở phòng khách uống rượu , Dương Diệc Phong vừa uống vừa than thở
- Chán quá đi thôi
- Chán hả ? có muốn thiếp cùng chàng ra ngoài chơi không?
Mộng Yên Nhiên ân cần chăm sóc nói
- Mấy nơi ở đây đều đã đi rồi, nhác đi lắm, còn không bằng ngồi đây uống rượu thôi
Dương Diệc Phong thay đổi xoèn xoẹt
- Hi hi hi
Mộng Yên Nhiên nhìn Dương Diệc Phong cười
Lúc này Doanh Chính mang theo Đường Ngạo Thiên sắc mặt tái nhợt đi đến, chưa đến cửa đã mở miệng nói
- Từ xa nghe thấy Dương huynh kêu buồn chán nha
Nói xong chạy tới bên bàn Dương Diệc Phong ngồi xuống, tự rót một ly rượu . Đường Ngạo Thiên không ngồi, hắn cung kính thi lễ nói
- Đa tạ Dương công tử cứu mạng, lão phu không biết làm sao báo đáp
Ngữ khí vô cùng chân thành
- Ha ha, chuyện nhỏ mà, là công lao của Tà Dương, hắn cứu ngươi mà, ngươi muốn cảm ơn cứ cảm ơn hắn
- Đa tạ ..
Đường Ngạo Thiên quay sang Tà Dương thi lễ
Còn chưa nói xong đã bị Tà Dương ngắt lời
- Ta chỉ nghe theo lời công tử, không dám kể công
- Được rồi, Đường lão , ngươi không cần khách khí , ngồi xuống đi . Việc nhỏ như vậy Dương huynh không để ý đâu
Doanh Chính mở miệng nói
Đường Ngạo Thiên nghe lời Doanh Chính ngồi xuống . Doanh Chính tự mình rót cho Dương Diệc Phong rồi nói rằng
- Đại ân không nói hết được, xin mời
Dương Diệc Phong cũng nâng cốc nói
- Xin mời ha ha ha
Uống xong ly rượu, Doanh Chính cười lớn nói
- Thực sự là chúc mừng Dương huynh
- Hả có gì mà chúc mừng ?
Dương Diệc Phong nghi hoặc hỏi
- Bởi vì ngày mai ngươi sẽ không buồn chán nữa
Doanh Chính nhìn Dương Diệc Phong đang hiếu kỳ rồi nói tiếp
- Tiếp theo đã là yến tiệc mừng thọ của Thái hậu Yến Quốc, mọi người đã đến đông đủ, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi đến kinh thành. Chắc là Dương huynh cũng muốn đi cùng chứ
- Ha ha ha, đương nhiên rồi, ta đương nhiên phải đi cùng Yên Nhiên chứ . Nên mua mười cân hay một trăm cân Lục Xà Tửu nhỉ ?
- Sặc
Doanh Chính hết nói , hắn đang tưởng Dương Diệc Phong sắp có cao kiến gì , kết quả là câu này
- Ha ha ha , Dương huynh khôi hài thật
Khương Thế Vi vừa đến, đúng lúc nghe một câu này liền cười lớn khen
Doanh Chính nghe thấy cũng tự sờ sờ mũi không biết nghĩ gì , Đường Ngạo Thiên bên cạnh cũng cười to theo , khuôn mặt tái nhợt cũng có chút ửng hồng
- Khương thái tử xin chào, đa tạ thái tử điện hạ có ơn tương cứu
Đường Ngạo Thiên chắp tay nói
- Ha ha ha , không sao ta cũng có hỗ trợ gì đâu
Khương Thế Vi hào sảng trả lời
Mọi người lại tiếp tục uống rượu hàn huyên nói chuyện phiếm om sòm cả lên
Tại trong viện của Triệu Quốc, một già một trẻ của Bạch gia Bạch Kính Nguyên và Bạch Hâm đang ngồi thương lượng với nhau
- Thật sự là đáng tiếc, nghĩ không ra Đường Ngạo Thiên có thể khỏi bệnh nhanh vậy. Nếu không phải Dương Diệc Phong nhúng tay thì Đường Ngạo Thiên đã sớm mất mạng rồi, như vậy Tần Quốc sẽ hao tổn thực lực. Cũng không ngờ Nhạc Tiến đã là Thần Cấp
Bạch Kính Nguyên âm trầm nói
Bạch Hâm không để ý lắm đến những chuyện này, hắn có chút ước ao mà nói rằng
- Thần Cấp, Thần Cấp không ngờ lại lợi hại như vậy , thật sự là …
- Hâm nhi, gia tộc chúng ta không phải là không có Thần Cấp cao thủ , có cần ước ao như vậy không ?
Bạch Kính Nguyên nói
Bạch Hâm vẻ mặt không cam lòng cúi đầu mà nói thầm
- Ta không thấy bọn họ xuất thủ, đâu biết có bao nhiêu lợi hại
- Ngươi nói gì ? lặp lại coi ?
Bạch Kính Nguyên thở phì phì tức giận nói
- À không, không có chuyện gì
Bạch Hâm xua tay phủ nhận nói
- Hừ , mau thu thập hành lý , ngày mai chúng ta lên đường , lúc đó sẽ tìm cơ hội
Bạch Kính Nguyên hừ một tiếng rồi phân phó
- Dạ , ta đi thu dọn
Bạch Hâm lau mồ hôi chạy ra ngoài
Chạng vang, Dương Diệc Phong về tới phòng. Lúc này đã thấy Trần bá tìm tới . Dương Diệc Phong nhiệt tình mời hắn ngồi xuống
- Trần lão , ngài tìm Yên Nhiên hả ? Để ta gọi nàng
Dương Diệc Phong vừa hỏi vừa nói Tà Dương đi gọi người
- Ha ha lão phu tới đây chỉ là thông báo cho Yên Nhiên chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ lên đường đi kinh thành nước Yến, không nên chậm trễ nha
Trần bá vừa cười vừa nói
- Chuyện này chúng ta đã biết, mai ta sẽ cùng Yên Nhiên đi đến kinh thành
Dương Diệc Phong gật đầu nói
- Trần gia gia , ngươi đến rồi
Mông Yên Nhiên hoan hô chạy ra
- Ha ha, lớn như vậy, hơn nữa đã có phu quân còn làm nũng nha
Trần lão cười nói
- Hừ , ngươi dám chọc Yên Nhiên
Mộng Yên Nhiên nũng nịu nói
- Ha ha ha
Trần bá cười to , Dương Diệc Phong ở bên cũng thấy cảm động . Đối với vị lão nhân này, Dương Diệc Phong có tình cảm rất tốt, nếu không nhờ ông ấy, Mộng Yên Nhiên hoặc đã sớm chết , hoặc gặp bất trắc từ lâu. Nhờ vị lão nhân này bảo vệ mới có hồng nhan tri kỷ cho hắn
Dương Diệc Phong lén lút ra ngoài để lại cho hai ông cháu đoàn tụ một chút
Đi tới ngoài phòng, trời đã tối đen, nhìn lên bầu trời đầy sao , Dương Diệc Phong cười tươi, hắn phát hiện ra từ khi cũng Mộng Yên Nhiên ở chung, hắn đều rất vui vẻ, tâm tình cũng dâng cao
- Chuyện gì
Dương Diệc Phong đột nhiên mở miệng nói
Lúc này xuất hiện một bóng người cung kính thi lễ mà nói rằng
- Tham kiến chủ thượng, thuộc hạ có việc bẩm báo
Người nói chính là Lý Lâm Hưng
- Không cần nói , ta đã biết . Chuyện của Hạng Thiên Vũ là do ta an bài . Ngươi sau này tận lực bang trợ hắn đạt được vương vị . Các ngươi cũng đến chiến trường huấn luyện bản thân đi
Dương Diệc Phong nói
- Dạ, thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ xin cáo lui
Lý Lâm Hưng lui xuống
- Ngày mai …
Dương Diệc Phong nhìn tinh không tự hỏi thầm
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK