Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mấy người đang vừa uống rượu vừa nói chuyện thì bên ngoài cửa sổ truyền đến một trận hoan hô ầm ĩ cắt đứt nhã hứng uống rượu của Dương Diệc Phong, hắn luôn không thích xen vào chuyện của người khác nhưng không hiểu sao lần này lại nhìn xuống phía dưới. Tùy tâm mà làm luôn là quy tắc của hắn nên lần này cũng phông phải là ngoại lệ

Dương Diệc Phong tiện tay cầm lấy bình rượu trên bàn rồi đi xuống dưới lầu

- Hai vị không đi xem náo nhiệt hay sao

Tà Dương vừa nói vừa đi theo Dương Diệc Phong

- H a ha , đương nhiên là đi chứ

Doanh Chính và Khương Thế Vi cũng lập tức đi theo xuống lầu

Tại trước cửa của Khách Hành Cư là dòng người như nước thủy triều, tất cả mọi người đều tự mình tách ra hai bên tạo thành một con đường thật dài ở giữa rộng khoảng 5 mét. Hai bên đường đứng chật cứng người. Dương Diệc Phong đứng ở cửa lớn của Khách Hành Cư kỳ lạ tự hỏi

- Người nào mà khoa trương như vậy chứ ? Dù là các sứ giả hay thế gia cũng đâu có phô trương như vậy? nhưng sao có vẻ giống như đang hoan nghênh diễn viên điện ảnh nổi tiếng vậy nhỉ?

Dương Diệc Phong liền hỏi Doanh Chính đang đứng bên cạnh

- Đây là đang chào đón người nào mà khoa trương như vậy chứ ??

Doanh Chính đầy kinh nghiệm trả lời rằng

- Trong thiên hạ, đón tiếp khoa trương như vậy chỉ có Trầm Mộng Vân của Tần Quốc, Bạch Uyển Tinh của Triệu Quốc và Mộng Yên Nhiên của Sở Quốc ba vị tài nữ. Chỉ có đa tài đa nghệ, hơn nữa lại là tuyệt sắc giai nhân mới được chào đón như vậy. Lần ngày nghe nói là Mộng Yên Nhiên của Thính Hương Vũ Tạ

- Mộng Yên Nhiên ?

Dương Diệc Phong nghe được tên này thì trong lòng nổi lên một tia rung động. Nhớ lại lúc gặp nàng năm năm về trước . Khí chất thanh lệ thoát tục của nàng vô cùng hấp dẫn hắn. Không biết trải qua năm năm thì nàng có thay đổi nhiều không ? Bỗng nhiên hắn ngộ ra lần này hắn muốn vào thế tục chơi không chỉ vì Ngũ Hành Linh Tuyền mà tại sâu thẳm trong nội tâm cũng muốn gặp lại thân ảnh của năm năm về trước

Dương Diệc Phong lại hỏi

- Sao Doanh Chính huynh có thể khẳng định như vậy

- Trầm Mộng Vân của Tần Quốc đã lập gia đình, không có khả năng xuất hiện ở đây

Nhắc đến Trầm Mộng Vân, Doanh Chính nắm chặt hai tay thành quyền run lên, nhưng hắn rất nhanh khôi phục mà nói tiếp

- Bạch Uyển Tinh là thiên kim của Bạch gia, một trong tám đại thế gia. Lần này cũng không đến đây. Vì vậy chỉ có Mộng Yên Nhiên của Thính Hương Vũ Tạ nhất định được người ta mới đến vì Thái Hậu Yến Quốc chúc thọ. Thính Hương Vũ Tạ của nàng là thiên hạ đệ nhất ca đoàn, nếu các quốc gia có việc chúc mừng đều mời các nàng đến tham gia. Vì vậy ta mới dám chắc đây là Mộng Yên Nhiên

Một đội nhân mã từ xa xa chậm rãi đi đến gần, số người không phải là nhiều chỉ khoảng 40 đến 50 người. Ở chính giữa có một cỗ kiệu màu trắng, xung quanh là một vài tiểu nha đầu vô cùng dễ thương, khoảng 15 đến 16 tuổi. Phía trước cỗ kiệu có 4 người nam tử, một trong số đó Dương Diệc Phong nhận ra được chính là vị Lưu thúc của năm năm về trước, tu vi của hắn so với năm năm trước đã tiến bộ hơn rất nhiều, hiện tại đã là Thiên Cấp cao thủ. Người mà Dương Diệc Phong chú ý hơn cả là một người già nhưng mặt trẻ con, tóc hắn trắng xóa nhưng hàm râu lại đen nhánh. Dương Diệc Phong vừa nhìn thì nhận ra hắn là một Thần Cấp cao thủ, tuy nhiên mới nhập Thần Cấp chưa lâu. Dù sao cũng là người Thần Cấp đầu tiên của thế tục mà Dương Diệc Phong được nhìn thấy. Hai người còn lại tu vi cũng đạt Thiên Tiên Chí Cảnh. Phía sau cỗ kiệu có một người thiếu phụ khoảng 30 tuổi, trên người mặc đồ lụa tuyệt đẹp, đặc biệt người phụ nữ này có nội lực cực cao , là Thiên Cấp cao thủ. Hơn nữa ẩn dấu vô cùng tinh diệu, chỉ sợ là Thần Cấp cao thủ cũng không nhìn ra. Dương Diệc Phong có thể thấy người phụ nữ này tinh thông Mị thuật, nội lực còn cao hơn cả Lưu thúc. Những người còn lại đều là thanh niên trai tráng giơ cao lá cờ lớn “Thính Hương Vũ Tạ”


Đoàn người nhanh chóng đi đến trước cửa của Khách Hành Cư. Doanh Chính, Khương Thế Vi và một đám hoàng thân quốc thích khác đều tiến lên nghênh đón. Doanh Chính hình như rất quen thuộc với người phụ nữ kia, hắn nhiệt tình chào hỏi

- Lệ quản sự, ngài đã đến rồi, lần trước gặp ở nước Tần mà đã qua hai ba năm. Ngài nhìn lại còn trẻ đẹp hơn lần trước rất nhiều

Dương Diệc Phong ở bên cạnh nghe được Doanh Chính nói thì dựng ngón tay cái lên, quả thật bản lĩnh vuốt mông ngựa đã đạt đến nhất đẳng

- Ô thì ra là nhị vương tử của Tần Quốc, Lệ nương thất kính thất kính. Ngài đến sớm quá nhỉ

Người thiếu phụ dùng ngữ hàm kiều mị mà trả lời. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân của hắn đều tỏa ra một mị lực kinh người, hình như từ khi sinh ra đã có mị lực như vậy. Trong mắt Dương Diệc Phong thì người thiếu phụ này đã luyện Mị thuật đến cảnh giới Nội mị, cho nên mọi lúc mọi nơi đều vô ý thức mà dẫn dắt mị thuật

- Lệ quản sự, bên trong có phải là Yên Nhiên không ? Một đường di chuyển chắc là vô cùng mệt mõi

Khương Thế Vi quan tâm hỏi thăm

- Khương Thái tử thật là khách khí quá, ta xem ra ngươi không phải là quan tâm Lệ nương có mệt hay không mà là quan tâm Yên Nhiên của ta có mệt hay không phải không

Lệ nương làm bộ oán giận nhìn Khương Thế Vi mà nói

- Lệ quản sự nói gì vậy, ta làm sao không quan tâm ngài được, nếu ngài để ý đến thì ta hạnh phúc cả đời này a

Khương Thế Vi thuận tiện nịnh bợ

Lúc này cỗ kiệu đã hạ xuống, mành vải che được một nha hoàn kéo lên và nói


- Tiểu thư, đã đến rồi, xin mời xuống kiệu

Một đạo thân ảnh mỹ lệ từ trong kiệu đi ra, được nha hoàn đỡ tay chậm rãi khom lưng đi ra khỏi kiểu. Dương Diệc Phong nhìn nàng chỉ thấy một thân mềm mại tuyệt sắc la sam, mái tóc mỹ lệ, lông mày cao vút, hai mắt hữu thần vượt hẳn năm năm về trước. Khuôn mặt vừa khéo được một mảnh lụa mỏng che xuất dung mạo tuyệt thế. Nàng được nha hoàn đỡ tay đi vào Khách Hành Cư. Dương Diệc Phong cũng có chút ngây dại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười xấu xa

Mộng Yên Nhiên chậm rãi đi tới, nàng không để ý đến những ánh mắt xung quanh tràn ngập những ham muốn chiếm giữ, tình dục, điên cuồng … Tất cả đều đã trở thành thói quên. Ngay lúc nàng muốn bước lên bậc cầu thang thứ nhất nàng bỗng nhiên ngừng lại, nàng thấy được Hắn !!!

Hắn, người làm cho nàng trong năm năm này ngày nhớ đêm mong, làm cho nàng “hận thấy xương” . Vẻ mặ hắn đang cười xấu xa giống như năm năm về trước, chỉ đơn giản như vậy mà đã đánh vỡ được tâm tình kiên định bình tĩnh như hồ nước của nàng, là khắc tinh trong lòng nàng. Lúc này trong lòng nàng là một mảnh hỗn loạn

Ánh mắt của hai người nhìn nhau, từ trong ánh mắt không cần nói cũng thấy rõ suy nghĩ của đối phương. Nàng đợi ta đã năm năm ? Dương Diệc Phong bị đặc thù hàm nghĩa trong ánh mắt của Mộng Yên Nhiên thì sợ ngây người. Hắn không bao giờ nghĩ rằng có một nữ nhân vì đợi chờ hắn mà buông tha tuổi thanh xuân quý giá, hơn nữa đã đợi những năm năm. Hắn đột nhiên cảm thấy xấu hổ, năm năm trước hắn chỉ là tùy tiện cứu nàng vì thấy nhãn thần của nàng vô cùng tuyệt vọng làm cho hắn nhớ đến thời gian mình vô cùng chán chường lúc trước, hắn muốn đánh thức nàng. Sau năm năm chuyện này vẫn ở trong long hắn nhưng tuyệt đối sẽ không như nàng khắc cốt minh tâm như vậy

Hắn còn nhớ rõ ta !!! Đúng vậy, từ trong ký ức lại hiện ra nét phóng đãng không kiềm chế, tiêu dao ngạo thế, hắn đã từng cứu nàng, cho nàng tân sinh, cho nàng cảm nhận lạc thú nhân gian. Hắn còn nhớ rõ nàng. Tâm tình của nàng kiên định không chịu nổi một nụ cười xấu xa của hắn. Hoảng loạn, thất thố, tỏ mặt, tim đập … cứ liên tục hiện ra trên khuôn mặt nàng
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK