Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hừ thật không ngờ tam ca có bản lĩnh mời được ba vị cao thủ tà đạo.

Hạng Thiên Vũ trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp.

- Lý đại nhân, đã chuẩn bị chưa ?

- Tin rằng không lâu sau sẽ có tin tức truyền đến. Thập tam điện hạ yên tâm , Vương Nhất, Triệu Nhị, Trương Tam đều đã vượt qua Thần Cáp, còn lại chín người đều là Thần Cấp đỉnh phong. Thuộc hạ còn có thêm năm trăm Thiên Cấp, hơn nữa có người của Tiêu gia phối hợp, không có sơ sót gì đâu.

Lý Lâm Hưng nói.

- Được, đợi tin tức truyền đến thì chúng ta động thủ.

Hạng Thiên Vũ vừa cười vừa nói tiếp:

- Mười tám năm ta còn đợi được, một chút thời gian đó có nghĩa lý gì ha ha ha.

Hạng Thiên Minh lúc này cười ha ha ha nói:

- Lão đại, ngươi không nên ngoan cố, giao vương vị ra đây thì đệ đệ tha cho ngươi một con đường sống.

- Hừ, ngươi đừng vọng tưởng, âm mưu đoạt vị, lòng lang dạ sói. Ta làm sao lại để âm mưu Đại Sở rơi vào ngươi được.

Hạng Thiên Long tức giận bất bình quát. Hắn lấy danh nghĩ chính thống chửi Hạng Thiên Minh khi sư diệt tổ, bất nhân bất nghĩa, chó lợn không bằng.

- Lão đại, ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy đừng trách tiểu đệ tâm ngoan. Đại bá, làm phiền ngài.

Hạng Thiên Minh thở dài nói .

Lục Vạn Quân bước ra, đi theo Lục Vạn Quân là bốn lão giả, bọn họ chính là trưởng lão của Lục gia. Lục gia có chín đại trưởng lão , đông hơn Tiêu gia ba vị, lần này xuất động bốn người thì có thể thấy được Lục gia có nhiệt tâm và quyết tâm với việc đưa Hạng Thiên Minh lên ngôi. Bốn người này cộng thêm Lục Vạn Quân là năm người Thần Cấp. Ngoại trừ Lục Vạn Quân là Thần Cấp tiền kỳ thì ba người là Thần Cấp trung kỳ, riêng Đại trưởng lão đã là Thần Cấp đỉnh phong.

- Vạn Quân, ngươi là gia chủ của Lục gia không thể tự mình động thủ, ngươi hãy đứng bảo vệ Minh nhi, để chúng ta là đủ rồi.

Đại trưởng lão vô cùng tự tin nói. Bên Hạng Thiên Long tuy rằng nhân số còn lại vẫn đông nhưng tu vi không vượt qua Thần Cấp trung kỳ, bọn họ tự tin có thể đối phó.

Hạng Thiên Long có chút luống cuống, điểm bất lợi của hắn là không có đại gia tộc như Lục gia chống lưng. Vốn Sở Quốc có Tiêu gia có thể chống lại Lục gia nhưng Tiêu gia không giúp hắn, hắn cũng không còn cách nào.

Bốn đại trưởng lão đi sang trận doanh của Hạng Thiên Long, lúc này ba lão cung phụng muốn viện thủ cũng không được. Bọn họ không khỏi nóng vội gia tăng lực công kích để mong đưa ba người chết tại chỗ.

Sư phụ của Hạng Thiên Long là Tồi Kim Thủ Hoàng Ngọc Long đứng dậy, hắn dẫn theo mấy người thủ hạ Thần Cấp cao thủ ra ứng chiến. Tuy rằng nhân số chiếm ưu thế nhưng tu vi lại chênh lệch không thể bù đắp. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn có thể chặn được bốn lão nhưng lâu dài thì không phải là đối thủ.

Tồi Kim Thủ Hoàng Ngọc Long cũng là một đại nhân vật, hắn có thể đưa một Hạng Thiên Long bồi dưỡng thành Thiên Cấp cao thủ trở thành người có tu vi cao nhất trong mười ba vương tử thì hẳn là một nhân vật tài năng. Độc môn công pháp của hắn là Toái Kim Đoạn Ngọc Thủ có nhiều điểm độc đáo, trong thời gian ngắn đánh với Đại trưởng lão mà không rơi xuống hạ phong.

Trong hoàng thất của Sở Quốc có mười một tên Thần Cấp cao thủ, trong đó có ba cung phụng là Thần Cấp đỉnh phong mà hai đại gia tộc là Tiêu gia và Lục gia truyền thừa ngàn năm cũng chỉ có hai vị Thần Cấp đỉnh phong. Qua đó cũng thấy sự chênh lệch giữa hoàng gia và thế gia.

Hiện tại, tình thế hai bên giằng co nhau, đây cũng là điều Hạng Thiên Vũ muốn. Hạng Thiên Vũ đang đợi thời cơ ra tay còn Lý Lâm Hưng đứng một bên không hề hứng thú với những tranh đấu này.

Sau thời gian một nén hương, Tồi Kim Thủ Hoàng Ngọc Long rốt cuộc chịu không nổi bị đại trưởng lão của Lục gia tung một chưởng văng xa vất vả lắm mới đứng dậy được.
Ba người Lục gia còn lại thấy tình huống như vậy liền hét lớn, kiếm trong tay càng ngày càng nhanh ép cho đám Thần Cấp của Hạng Thiên Long trở tay không kịp.

Ba lão cung phụng vô cùng gấp rút liền đại phát thần uy ép cho ba người Đoạt Mạng Thư Sinh rơi vào hạ phong, tuy nhiên công lực hơn kém không lớn nên trong thời gian ngắn khó có thể thủ thắng. Hạng Thiên Long nhìn tình trạng này thì lo lắng không thôi, trái lại Hạng Thiên Minh thì đang cười tươi như hoa.

Lúc này Tồi Kim Thủ Hoàng Ngọc Long lại bị đại trưởng lão của Lục gia chưởng trúng. Phốc một tiếng, Tồi Kim Thủ Hoàng Ngọc Long lại bị đánh văng xa. Lục đại trưởng lão cũng không thèm tấn công, chưởng vừa rồi của hắn làm cho kinh mạch của Hoàng Ngọc Long vỡ vụn, có sống cũng chỉ là phế nhân mà thôi.

Cùng lúc đó năm người Thần Cấp bao vây ba trưởng lão của Lục gia đã có ba ngươi bị đánh trọng thương, hai người còn lại biết không địch lại vội vàng lui lại nâng ba người thụ thương lui về sau.

Hạng Thiên Long mặt mày trắng bạch. Bốn trưởng lão của Lục gia đang muốn tiến lến đánh một kích trí mạng thì một lệnh tiễn từ bên ngoài bắn lên không trung. Hạng Thiên Vũ thấy lệnh tiễn này thì vô cùng vui vẻ.

- Thập tam điện hạ, chúng ta có thể lên sân khấu rồi. Bọn Vương Nhất đã về ha ha ha, rốt cuộc cũng đã có thể hoạt động, không cần nhìn buồn chán như vậy.

Lý Lâm Hưng hài hước nói.

- Ha ha, Lý đại nhân phải ủy khuất lâu như vậy, giờ chúng ta ra thôi.

Hạng Thiên Vũ cười cười rồi đi ra ngoài.

Hạng Thiên Vũ bước ra đại điện, trước mặt hắn là hoàng cung mênh mông bát ngát. Hạng Thiên Vũ từ trên cao nhìn xuống hai bên nhân mã, hắn cười.

Mọi người đang buồn bực vì không biết thằng hỗn đản nào bắn lệnh tiễn thì từ lối vào bỗng xuất hiện một đoàn ngự lâm quân. Tiếp theo là một đám thanh niên mang áo cẩm bào màu xanh đen, đi đầu là mười hai thanh niên mặc võ bào màu xanh, tay cầm trường kiếm.

Người thanh niên đứng đầu la lớn:

- Các ngươi đã bị bắt, mau buông vũ khí đầu hàng.

Người này chính là người đứng đầu Thập Nhị Kim Bộ: Vương Nhất.

Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long sửng sốt một chút rồi cười to nói :

- Chỉ bằng cẩu nô tài các ngươi? Chúng ta không đầu hàng thì sao?

- Giết không tha.

Một âm thanh uy nghiêm chấn động toàn trường, mọi người cả kinh nhìn lại thì thấy thập tam vương tử Hạng Thiên Vũ đứng ở trên cao .

- Thập tam?

Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long đồng thời kinh hô.

Hạng Thiên Vũ quay sang hai vị vương huynh cười nói :

- Xin lỗi hai vị vương huynh, các ngươi thua rồi ha ha ha.

Ba vị cung phụng và ba người Đoạt Mệnh Thư Sinh ngừng lại, tự động lui về mỗi bên. Hai bên nhân mã cũng lui lại cùng nhìn lên Hạng Thiên Vũ.

- Thập tam, ngươi không muốn sống phải không.

Hạng Thiên Minh âm trầm quát.

- Không có nghe điện hạ, à không, là bệ hạ nói sao? Mau buông binh khí , tự phong huyệt đạo, hai tay giơ lên đầu ngồi xuống, nếu không chết.

Vương Nhất quát.

- Hừ ở đâu đến một đám nhóc con hô to gọi nhỏ với Mỗ gia ?

Bàn Tôn Giả tức giận cao giọng quát, tiếng quát mạnh đến nỗi toàn bộ sàn nhà đều rung động. Đánh lâu như vậy mà vẫn còn có công lực như vậy thì quả không hổ danh là Thần Cấp đỉnh phong. Nói xong liền cầm thiền trượng vọt qua.

Vương Nhất lạnh lùng nhìn tên mập đang lao đến , thân ảnh chớp động rồi xuất hiện trước mặt Bàn Tôn Giả cười cười. Bàn Tôn Giả chỉ thấy hoa mắt tiếp theo hắn cảm thấy có chút không thích hợp thấy thân mình nhẹ bỗng và khó thở. Thì ra bàn tay của Vương Nhất đã chụp lấy cổ của Bàn Tôn Giả và nhấc bổng hắn lên. Vừa rồi Bàn Tôn Giả còn vô cùng uy phong, công lực thâm hậu , thực lực siêu quần thế mà giờ đây giống như miếng lạp xưởng nằm trên bàn tay của Vương Nhất.

Vương Nhất vô cùng hòa ái cười cười nói :

- Thuần phục bệ hạ hay là chết?

Bàn Tôn Giả bị nâng lên nhưng Đoạt Mệnh Thư Sinh và Ngọc La Sát đương nhiên không đáp ứng. Hai người nhìn nhau muốn xông lên, bọn họ cho rằng vừa rồi Bàn Tôn Giả khinh địch nên mới bị bắt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK