Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng sớm, Dương Diệc Phong dậy thật sớm, hắn ở trong sân đánh quyền. Hắn đột nhiên hứng thú với ánh sáng ban mai nên Dương Diệc Phong nhớ đến các ông già bà lão hay ở công viên múa Thái Cực Quyền. Vì vậy hắn cũng đánh quyền. Trước đây khi còn làm việc , hắn ngày nào cũng đánh quyền nhưng từ khi đến Tu Chân Giới , hắn đã mất đi thói quen buổi sáng này

Ngày xưa đánh Thái Cực Quyền chỉ để thư giản tinh thần, bây giờ Dương Diệc Phong đã là Đại Thừa Kỳ cao thủ, hắn không dùng đến kiếm nguyên nhưng khi đánh Thái Cực Quyền, nội khí trong cơ thể cũng lưu động không ngớt làm cho hắn càng đánh càng thoải mái, càng đánh càng hăng say

Tổng cộng có mười ba thức Thái Cực Quyền thường dùng, lần này Dương Diệc Phong vừa đánh vừa thay đổi, hắn cũng không biết thế nào để đổi, chỉ là chỉnh lại để thêm thuận tay . Hiện tại hắn chỉ dùng đến nội khí nhưng huyễn ảnh không ngừng, thân thể phân thành hai ba người ra những chiêu thức bất đồng , rõ ràng đây là đánh quá nhanh mà xuất hiện tàn ảnh . Toàn bộ động tác của Dương Diệc Phong vô cùng phiêu nhiên, hai tay liên tục tạo ra các vòng tròn huyền ảo, khi lớn khi nhỏ, thiên địa linh khí đều theo tay hắn cuộn tròn lại. Từng chiếc lá vàng cũng bắt đầu rơi xuống theo hình xoắn ốc. Mỗi động tác của Dương Diệc Phong lúc này đều có chứa nguyên lý võ học vô cùng huyền diệu

Tất cả nhưng điều này , Dương Diệc Phong không biết, hắn chỉ là trầm mê đi vào , nội tâm và thiên địa dung hợp, hắn không biết những phát sinh bên ngoài , cả thân mình tùy ý du động

Tại nơi ở của Dương Diệc Phong, không ai đến quấy rầy hắn cả . Ngay cả Doanh Chính , Khương Thế Vi muốn tìm hắn uống rượu, cũng phải vô cùng lễ phép đứng ngoài cửa nhờ Tà Dương thông báo. Tuy nhiên sáng hôm nay Tà Dương không thấy đâu . Dương Diệc Phong cũng biết nhưng không có lưu ý, hắn biết Tà Dương đi ra ngoài để làm gì . Lúc này Dương Diệc Phong tâm thần và thiên địa dung hợp, bỗng nhiên hiểu rõ cách nước chảy từ trên núi xuống, nói cách khác Dương Diệc Phong hiểu rõ được đâu là núi , đâu là nước chân ý.

Hư Không Ngưng Kiếm Thuật không tu cảnh giới chỉ dựa vào lực lượng. Chú ý khống chế pháp lực bên ngoài để dùng, dùng những ngoại lực gấp 10 lần đến vài triệu lần để sử dụng nhưng với việc tu luyện nguyên thần vô cùng ít ỏi, có khuynh hướng giống với việc tu luyện Bất Diệt Kim Thân của Vu Môn chỉ tu thân thể , không tu nguyên thần . Tuy nhiên , Hư Không Ngưng Kiếm Thuật đối với nguyên thần tu luyện ít nhưng không có nghĩa là không tu luyện. Hơn nữa nguyên thần của Dương Diệc Phong là cùng với Kinh Thiên hòa nhập, dùng Thiên Tiên Linh Bảo để bảo vệ ý thức hải, nguyên thần đan hỏa càng không ngừng thiêu đốt , luyện nguyên thần giống như luyện khí. Loại rèn đúc nguyên thần kiểu này chỉ có người điên như Dương Diệc Phong mới nghĩ ra . Nguyên thần là chí mệnh của người tu chân, thân thể hủy có thể tái tạo, nguyên thần chết là chết hoàn toàn, ngay cả cơ hội tái sinh cũng không có. Vì vậy người tu hành luôn cố gắng bảo vệ nguyên thần, dùng cả Nguyên Thần Tâm Giáp. Còn Dương Diệc Phong lại dùng đan hỏa thiêu luyện nguyên thần quả thật là liều mạng.

Khi pháp lực của Dương Diệc Phong càng mạnh, nguyên thần đan hỏa cũng sẽ càng mạnh, nguyên thần bị thiêu đốt càng thêm cường đại, thậm chí có thể đột phá cảm ngộ. Mặc dù hệ thống tu luyện chi tiết không bằng Thiên Ma Mật Điển nhưng Dương Diệc Phong bên cạnh thiêu đốt nguyên thần còn có Huyền Thiên Thần Lục là phương pháp tu luyện nguyên thần, tuy nhiên phương pháp này quá chậm mặc dù vô cùng cường đại . Khó trách, thời kỳ thượng cổ, các Đại Thần ai cũng phải trải qua vô số lượng kiếp mới tu luyện thành . Dương Diệc Phong vì không đủ kiên trì nên mới sáng tạo ra phương pháp thiêu đốt nguyên thần để bù vào tốc độ

Sau khi đánh xong bài Thái Cực, Dương Diệc Phong mở hai mắt , thở một hơi ra , cảm giác được sự vĩ đại của tự nhiên và sự nhỏ bé của mình, xem ra còn phải tu luyện nhiều hơn nữa. Lúc này xung quanh người Dương Diệc Phong , các lá cây đã hình thành một hình Thái Cực Đồ

Hạng Thiên Vũ vốn là tìm Dương Diệc Phong có chuyện trọng yếu yêu cầm, bới vì quan trọng nên lén lút đến vào sáng sớm , vừa đúng lúc không có Tà Dương nên tự mình đi vào . Kết quả thấy Dương Diệc Phong đánh Thái Cực Quyền liền giật mình

Cái này không có khả năng là quyền pháp thế tục, hắn trong lúc nhất thời thì tròn mắt đứng im không nhúc nhích

Dương Diệc Phong thấy tình trạng này liền ho khan một tiếng đưa hồn Hạng Thiên Vũ từ trên chín tầng trời kéo xuống. Hắn linh cơ vừa tỉnh liền lập tức nói

- Sư phụ , thật là xấu hổ , quyền pháp của ngài thần kỳ quá , lợi hại quá, ta chưa từng thấy qua cho nên.

- Không sao , người tìm ta có việc gì ? Ta đều không phải đã nói là không được qua đây quấy rầy ta hay sao ?

Dương Diệc Phong tâm tình tốt cũng không truy cứu chuyện hắn tự tiện xông vào. Dương Diệc Phong lúc này đang lo suy nghĩ lại bộ quyền pháp mới vừa sửa chữa

- Sư phụ, đệ tử tìm ngài có chuyện quan trọng thương lượng…

Hạng Thiên Vũ cung khinh nói, bất quá nói đến phân nửa thì ngừng lại

Dương Diệc Phong cũng phát hiện ra đây không phải là nơi để nói chuyện nên hắn nói với Hạng Thiên Vũ :

- Chúng ta vào trong rồi nói chuyện

Dẫn Hạng Thiên Vũ vào phòng khách ngồi xuống , Dương Diệc Phong mở miệng nói

- Có gì quan trọng cần nói ? Lý Lâm Hưng thì sao ? Hắn cũng không giúp được cho ngươi hay sao?

- Cái này…

Hạng Thiên Vũ đúng là không tiện mở miệng. Lý Lâm Hưng là một Thần Cấp cao thủ, nếu không có Dương Diệc Phong hỗ trợ, chỉ bằng một người không quyền không thế như hắn thì đâu thể điểu động. Hiện tại lại mở miệng, cảm giác có vẻ như là tham lam quá

Dương Diệc Phong cũng nhìn ra Hạng Thiên Vũ sợ rằng có đại sự thật, suy nghĩ một hồi cũng nhìn ra đại ý nên mở miệng nói

- Nói đi , cứ nói thẳng, ta không ngại đâu

Hạng Thiên Vũ cắn răng một cái nói

- Sự tình là như vậy …

Hạng Thiên Vũ một mạch nói ra

Dương Diệc Phong nghe xong thì âm thầm gật đầu, thầm than

- Quả nhiên là trời sinh ra để làm đế vương, suy nghĩ thật sự là lợi hại

Thì ra, Hạng Thiên Vũ đã âm thầm cũng tiểu hoàng đế Âu Dương Chính Minh của Yến Quốc âm thầm kết minh. Vị hoàng đế của Yến Quốc này cũng thật là uất ức, từ năm 13 tuổi đăng cơ đến nay, bởi vì quá nhỏ nên thực quyền đều rơi hết vào tay Yến Thái Hậu. Đến bây giờ đã là 18 tuổi, vốn quyền lực phải được trao trả lại nhưng ai lại đem cho hắn đây ? ngay cả mẹ của hắn cũng vậy , vì thế suốt năm năm hắn làm hoàng đế bù nhìn , trong tay chỉ có hai ba tên nhân thủ có thể tín nhiệm, quả thật rất đáng thương

Thế nhưng bây giờ cơ hội đến rồi, hắn đã sớm thấy sự khác thường của Lục vương gia. Vì vậy hắn đã sớm phái ra thủ hạ duy nhất trung thành là Tề Thiên, đồng thời cũng bắt đầu bố trí khắp nơi. Lần này Tề Thiên mang về cho hắn tin tức tốt : Yến vương tạo phản. Ha ha ha . Đây chính là cơ hội , cơ hội duy nhất của hắn. Cho nên hắn tìm người xung quanh để kết minh, nhưng mà, một hoàng đế bù nhìn như hắn thì ai mà dám lên thuyền với hắn đây ? Vì vậy hắn mới tìm đến thập tam vương tử vô dụng của Sở Quốc để tìm chút hy vọng. Hai người bọn họ có chút giống nhau, tâm tình đều không vui cho nên hai người bọn họ nhanh chóng hợp ý nhau. Hạng Thiên Vũ lần này đến Yến , cũng là muốn tìm cách tranh thủ vị hoàng đế bù nhìn này. Đây cũng là duyên phận, hắn đến đây mới gặp Dương Diệc Phong , đây là bước ngoặt để cải biến vận mệnh của hắn

Hai người vừa gặp, Âu Dương Chính Minh đã đem toàn bộ sự việc cùng Hạng Thiên Vũ nói qua, vốn chỉ định kể khổ mà thôi, mặc dù hắn cũng có bố trí nhưng thủ hạ chân chính chỉ có một mình Tề Thiên, căn bản không thể chống lại Yến Thái Hậu và Lục vương gia. Bố trí kiểu gì trước mặt Thần Cấp cao thủ cũng không chịu nổi một kích

Hạng Thiên Vũ nghe hắn nói thì nhãn thần sáng lên, nếu hắn giúp Âu Dương Chính Minh lấy được thực quyền, như vậy mình có thể được Yến Quốc chống lưng, tự mình sau này tranh đoạt địa vị vô cùng có lợi. Vì vây hắn chỉ động đưa ra yêu cầu để hắn giải quyết cao thủ của hai phe Thái Hậu và Lục vương gia, mọi chuyện khác do Âu Dương Chính Minh phụ trách

Lúc đầu , Âu Dương Chính Minh còn không tin, tình cảnh của Hạng Thiên Vũ so với hắn còn thê thảm hơn, làm sao có Thần Cấp cao thủ để sử dụng. Hạng Thiên Vũ không còn cách nào khác hơn là đem vương bài Lý Lâm Hưng đưa ra. Âu Dương Chính Minh thấy vị Thiên hạ đệ nhất danh bộ này thì đập bàn quyết định thử một lần, ngày mai động thủ

Hạng Thiên Vũ lúc về mới phát hiện ra mình quá xung động, tuy rằng lợi thế không nhỏ nhưng tự mình trên tay chỉ có một người Lý Lâm Hưng thần cấp cao thủ, ngoài ra có ba Thiên Cấp cao thủ dưới trướng Lý Lâm Hưng. Tuy nhiên hắn lại không biết rằng Lý Lâm Hưng bắt đầu tu luyện siêu cấp bí tịch của Dương Diệc Phong đưa nên đã sớm vượt qua Thần Cấp, ba tên thủ hạ cũng được hắn bang trợ tiến lên Thần Cấp. Chính vì vậy Hạng Thiên Vũ nghĩ rằng một người Thần Cấp không đủ, hắn vội chạy đến tìm Dương Diệc Phong. Nếu Dương Diệc Phong đồng ý giúp hắn thì hắn coi như mười phần nắm chắc. Vì vậy hắn mới điên cuồng chạy đến nơi này

Dương Diệc Phong nghe xong lặng lặng suy nghĩ, vốn hắn định chỉ xem kịch nhưng hiện tại nếu hắn giúp Hạng Thiên Vũ nhiều như vậy hơi phiền phức. Lần này giúp Hạng Thiên Vũ đối phó Yến Quốc mà nói thì đích xác làm cho cơ hội hắn tranh quyền đoạt vị ở Sở Quốc rất cao. Chủ yếu nguyên nhân mà Dương Diệc Phong cũng muốn giúp Hạng Thiên Vũ là vì tên tu chân Nguyên Anh Kỳ kia quá kiêu ngạo, dám công khai dò xét bọn họ.

Vì vậy Dương Diệc Phong gật đầu nói

- Được, ngày mai ta sẽ nói Tà Dương giúp ngươi, thậm chí nếu hứng thú thì ta sẽ tự mình ra tay

Hạng Thiên Vũ nghe được Dương Diệc Phong đáp ứng để Tà Dương xuất thủ thì vui mừng như điên. Tuy rằng hắn không biết Dương Diệc Phong có bao nhiêu lợi hại nhưng dựa vào trực giác hắn thấy Dương Diệc Phong tuyệt đối so với Tà Dương còn ghê gớm hơn. Hắn vô cùng tin tưởng trực giác của mình vì vậy hắn cáo từ rời đi

Hạng Thiên Vũ đi rồi, Mộng Yên Nhiên mới từ sau đi ra nhẹ giọng hỏi

- Ngày mai chàng định ra tay hay sao ?

Dương Diệc Phong ôm Mộng Yên Nhiên hỏi

- Sao vậy ?

- Thiếp sợ rằng ngày mai sẽ vô cùng hung hiểm cho nên …

- Yên tâm đi, ta thì xảy ra chuyện gì chứ ? Ngày mai nàng đến chỗ Trần bá, thuận tiện bảo vệ mấy người của Thính Hương Vũ Tạ. Ngày mai chưa chắc ta đã cần phải xuất thủ, không nên lo lắng

Dương Diệc Phong nhẹ giọng nói

Mộng Yên Nhiên nhẹ nhàng gật đầu ôm chặt lấy Dương Diệc Phong

Buổi trưa Tà Dương đã về, Dương Diệc Phong gọi hắn vào phòng khách hỏi

- Thế nào ?

Tà Dương buồn lòng nói

- Tra không ra

- Cái gì ? Tra không ra?

Dương Diệc Phong ngạc nhiên nói, thực lực Ma tông cường đại thế nào hắn biết, hiện tại không thể tra ra lai lịch của một người tu ma thì làm sao mà hắn không giật mình

Tà Dương thành thật gật đầu nói rằng

- Đúng vậy, chúng ta tra xét khắp ma đạo không có động tĩnh gì . Tuy nhiên …

- Mau nói trọng điểm , đừng dài dòng

- Ta nhận được tin của Ma Tông báo về, Nguyên Anh Kỳ không có một ai có dị động nào ở cả Ma Đạo và Chính đạo. Đặc biệt người tu chân không nhúng tay vào hoàng thất thế tục.

- Nếu nói vậy thì người tu chân ở Lục vương gia tra xét chúng ta không phải là người của Tu Chân Giới sao ?

Dương Diệc Phong ngạc nhiên hỏi

- Đúng vậy, nếu đúng là người của Tu Chân Giới, hắn sẽ không tùy tiện dùng thần niệm tra xét chúng ta như vậy. Để tử đoán rằng người này quá may mắn nhưng lại ngu ngốc nhặt được một bộ tu chân công pháp, sau khi tu luyện chịu không nổi tịch mịch nên đi ra ngoài làm mưa làm gió . Hắn không phải người Tu Chân Giới nên có lẽ nghĩ mình đã vô địch

Tà Dương đánh giá nói

- Ừ đúng vậy, ngày mai ngươi xem tình huống rồi ra tay giúp Hạng Thiên Vũ một chút

Dương Diệc Phong giao nhiệm vụ . Hắn nói tiếp

- Thần Cấp không cần ra tay, Lý Lâm Hưng là đủ đối phó rồi . Ngoài Thần Cấp, đặc biệt là tên Nguyên Anh Kỳ, thì xử lý hắn cho ta , bắt lấy Nguyên Anh đem về đây

- Vâng, sư tôn

Tà Dương cung kính trả lời

Như vậy là ngoài Hạng Thiên Vũ, khắp nơi đều yên lặng quan chiến

Đại thọ của Yến Thái Hậu cuối cùng cũng đến, sứ giả khắp nơi cùng các đại thế gia đều mặc những bộ y phục đẹp nhất, vui vẻ từ Khách Hành Cư xuất phát. Đại thọ của Yến Thái Hậu, khắp nước yến phải cùng chúc mừng, các nhà đều treo cờ và hỉ vật, hai bên đường treo đầy đền lồng

Dương Diệc Phong cùng mấy người Doanh Chính , Khương Thế Vi đi trên con đường chính của hoàng cung nước Yên, Mộng Yên Nhiên vì có tiết mục biểu diễn cho nên sáng sớm đã cùng người của Thính Hương Vũ Tạ đi cùng với nhau . Tà Dương cũng không biết thất tung nơi nào

Doanh Chính cũng vì thế mà hỏi Dương Diệc Phong

- Dương huynh, Tà Dương đâu ?

Dương Diệc Phong nghe xong liền thuận miệng nói

- Tà Dương a ? Mấy người trong nhà muốn bắt ta quay về nên ta nói hắn dụ bọn họ đi nơi khác rồi, náo nhiệt như vậy ta phải tham gia chứ

Doanh Chính và Khương Thế Vi nghe xong liền đều liếc mắt nhìn nhau . Vị Dương thiếu gia này quả là ham chơi vô cùng. Hai người hỏi

- Vậy không có Tà Dương, an toàn của Dương huynh phải làm sao đây?

Dương Diệc Phong hồi đáp

- Chúng ta là đi mừng thọ, không phải đi đánh nhau, có gì mà nguy hiểm chứ. Hơn nữa không có Tà Dương ta cũng tự lo được

Ngữ khí vô cùng tự tin nhưng trong tai Doanh Chính và Khương Thế Vi thì giống như là đồ mặt dày khoe khoàng. Bọn họ nghĩ thầm

- Hôm nay không phải là tầm thường, ngày hôm nay chắc chắn sẽ vô cùng hỗn loạn. Không có Tà Dương, được , thuận tiện thì bảo vệ ngươi, cho ngươi một cái nhân tình

Nghĩ như vậy nên Doanh Chính mở miệng nói

- Dương huynh, nếu không chê thì đợi lúc yến hội bắt đầu, ba chúng ta ngồi chung một chỗ được không?

Dương Diệc Phong vừa nghe đã hiểu ý , hắn nói luôn

- Được, đến lúc đó chúng ta phải uống thật say mới được

Khương Thế Vi tiếp lời nói

- Ha ha ha, đó là tự nhiên, đến lúc đó không say không về

Dương Diệc Phong cùng Doanh Chính nhất thời hô vang, Hạng Thiên Minh nghe được liền hỏi

- Ba vị vui vẻ như vậy, không biết tại hạ có thể chia xẻ một chút không?

Doanh Chính cau mày nhưng rất nhanh trở lại tươi cười. Khương Thế Vi thì biểu thi tùy tiện còn Dương Diệc Phong thì cao hứng trả lời

- Doanh Chính huynh và Khương huynh muốn ta ngồi chung để đối ẩm, nếu tam vương tử không chê thì tham gia

- Được, ba vị có nhã hứng như vậy, tại hạ đương nhiên là phụng bồi

Hạng Thiên Minh tươi cười, thuận nước mà đẩy thuyền . Tiếp theo lại có chút oán giận mà nói với Dương Diệc Phong

- Dương huynh gọi tam vương tử thật khách khí quá, phải tùy tiện một chút mới được, tại hạ xem huynh là bạn tốt mà

Dương DIệc Phong trong lòng mắng hắn cơ hội nhưng ngoài miệng thì cười ha ha

Doanh Chính tâm tình vô cùng không tốt liền chặn lại

- Chúng ta mau đi thôi không chậm trễ

Dương Diệc Phong gật đầu đi trước, ba người liền đi theo , vừa đi vừa trò chuyện

Dương Diệc Phong lấy ở chỗ Lục vương gia một ít bảo vật quý gia, coi như là lễ vật tặng Thọ yến . Hoàng cung của nước Yên vô cùng tráng lệ, yến hội được tổ chức trên một mảnh sân trống trong cung. Một sân khấu lớn nằm chính giữa, trên đó đang biểu diễn những tiết mục rất hay. Xung quanh bày biện bàn ghế, đã ngồi không ít người

Dương Diệc Phong chọn một bàn ngồi xuống. Xung quanh còn có Doanh Chính, Khương Thế Vi, Hạng Thiên Minh, Nhạc Tiến , Đường Ngạo Thiên, Mục tiên sinh, cả nhà Lục gia. Dương Diệc Phong vừa ngồi cũng không khách khí rót một ly uống cạn. Cũng không tệ lắm, rượu này tuy kém Lục Xà và Bách Hoa nhưng cũng thuộc loại ngon. Dương Diệc Phong uống cũng thấy rất thuận miệng

Dương Diệc Phong rót một chén quay sang nói với mọi người

- Các vị hình như tâm tình không tốt lắm ? lại đây nâng ly nào , dù sao hôm nay cũng là ngày vui, uống hết chén này đi

Trên bàn, Lục Vạn Hào, Đường Ngạo Thiên và Nhạc Tiến đều cảm giác được không khí có mùi vị khác thường, tuy không phải chuyện của họ nhưng dù sao cũng chuẩn bị một chút, tránh không khéo lại vạ lây

Dương Diệc Phong dùng thần thức đảo qua. Thì ra hiện tại đã chia ra làm hai bên trận doanh. Phía sau trong hoàng cung, Thần Cấp , Thiên Cấp cao thủ có hơn 30 người, cao thủ của Lục vương gia đông hơn nhân thủ trong hoàng cung gấp đôi . Trong đám Thần Cấp của Lục vương gia, ngoài 4 người mà Dương Diệc Phong đã biết thì còn có thêm 6 người khác. Dương Diệc Phong trong lòng nhủ thầm

- Ai bảo Thần Cấp cao thủ ít ? Chỉ có Yến Quốc đã có 16 tên Thần Cấp, Thiên Cấp còn có hơn trăm người. Nếu vậy thì những nước mạnh hơn Yến Quốc như Tần Quốc, Sở Quốc thì còn có bao nhiêu cao thủ đây ?

Thật ra Dương Diệc Phong không biết , sáu cao thủ của Lục Vương Gia mà hắn không nhận ra là do Xích Sa Giáo cung cấp.

Dương Diệc Phong trong lòng hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ

- Quả nhiên ẩn giấu tốt quá, thảo nào lão gia hỏa kia muốn thình người tu ma Nguyên Anh Kỳ xuất thủ, thật không ngờ rằng Yến Thái Hậu cũng có một Yêu Anh Kỳ người tu yêu trợ giúp. Nguyên hình của hắn là một con hồ ly. Cũng lạ thật, sao con hồ ly này lại nghe sự sai khiến của Thái hậu chứ? Hắn hiện tại còn giả làm một người tỳ nữ đứng bên cạnh, xem ra hắn đã ở trong cung từ rất lâu rồi

Trầm tư một chút, Dương Diệc Phong liền truyền âm cho Tà Dương , lúc này đang ở trên không trung cách đây khoảng 3000 mét.

- Ngươi có cảm giác được không ? Trong Hoàng Cung có một con Hồ Ly Tinh, đợi nàng cùng tên Nguyên Anh Kỳ kia lưỡng bại câu thương, ngươi bắt gọn cả hai cho ta. Ta nghĩ chuyện này không tầm thường, muốn tự thân tra hỏi bọn họ

- Tuân lệnh

- Yên Nhiên, một lát nữa sau khi biểu diễn xong, lập tức đi vào trong. Nơi này có người Tu Chân, nàng phải bảo vệ tốt người của Thính Hương Vũ Tạ , không nên nhúng tay vào chuyện ở đây. Bọn họ nếu như đánh nhau thì có thêm nhiều Thần Cấp cũng không có chỗ dùng. Tốt nhất là phải biết tự bảo vệ mình biết chưa ?

Dương Diệc Phong truyền âm phân phó cho Mộng Yên Nhiên

Mộng Yên Nhiên gật đầu không nói gì, nàng làm sao có thể dùng thiên lý truyền âm được ? Có điều nàng tin rằng chỉ cần mình gật đầu, Dương Diệc Phong nhất định sẽ thấy
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK