Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải là rồng thực sự mà là do Kim Sắc Long Khí tạo thành. Tuy rằng chỉ là như vậy cũng thấy được chỗ bất phàm.

Dương Diệc Phong với linh khí vô cùng mẫn cảm, hắn cảm thụ được Kim Sắc Long Khí mang theo cảm giác vô cùng uy nghiêm, cái này phát ra từ cái đỉnh đồng kỳ quái kia.

Dương Diệc Phong không nhìn ra được không có nghĩa là Kinh Thiên không biết hàng, hắn đang tu luyện thì cảm giác được khí tức cường đại, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Hình như đang hướng đến hắn khiêu chiến. Hắn là Thiên Tiên Linh Bảo sở sinh từ trong Hỗn độn sơ khai, lại là Thiên Tiên Linh Bảo đầu tiên có ý thức hoàn chỉnh, hắn đâu dễ dàng để cho tôn nghiêm của mình bị coi rẻ. Dù thương thế chưa lành nhưng cũng không được để điều đó xảy ra, hắn nương theo thần thức của Dương Diệc Phong nhìn ra ngoài.

- Trấn Long Đỉnh !!!!!

Kinh Thiên nhìn thấy đỉnh đồng đang huyền phù trước mặt Dương Diệc Phong thì sững sờ.

Dương Diệc Phong vội vã hỏi:

- Cái gì là Trấn Long Đỉnh?

- Tên giống như ý nghĩa, Trấn Long Đỉnh dùng để trấn áp Long mạch, trấn áp thiên hạ số mệnh. Hắn là Thiên Tiên Linh Bảo do thiên địa tạo ra.

Kinh Thiên chậm rãi nói.

- Thiên Tiên Linh Bảo?

Dương Diệc Phong cũng giật mình nhìn Trấn Long Đỉnh đang huyền phù. Hắn nghĩ thầm :

- Vận khí của ta thật ghê gớm, vừa có khí linh giờ lại có Thiên Tiên Linh Bảo dâng đến miệng.

- Thiên Tiên Linh Bảo thì sao nào? Cái này phải là người có duyên mới lấy được. Thật đáng tiếc, ngươi không phải là người đó.

Kinh Thiên nhân cơ hội lập tức đả kích Dương Diệc Phong.

- Cái gì iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii , bảo bối ở ngay trước mắt tại sao ta không lấy được?


Dương Diệc Phong phiền muộn hỏi, Kinh Thiên nói vậy nhất định là có đạo lý của hắn nhưng Dương Diệc Phong không rõ vì sao vật này vô chủ mà hắn không lấy được.

- Trấn Long, ngươi có hiểu tên Trấn Long không? Không phải ta đã nói tác dụng của hắn cho ngươi hay sao? Vật này chỉ có thánh hoàng của nhân gian mới lấy được. Hoàng đế nào có được nó thì sẽ thống nhất thiên hạ, mưa thuận gió hòa, thời đại phát triển. Còn dùng thế nào thì ta không biết. Nhưng nói chung ngươi và Huyết Sát không cầm được, chỉ có Hạng Thiên Vũ mới lấy được nó.

- Ma Phong ẩn trốn trong nhân gian ngàn năm chí là vì bảo bối này sao ? Nếu nó đã thuộc về Thánh Hoàng nhân gian, tại sao hắn còn muốn có nó ?

Dương Diệc Phong hỏi.

- Cái này ta không biết, nhưng ta nghĩ rằng trong tam giới Thiên Địa Nhân, ngoại trừ Nhân Hoàng thì không ai dùng nó được. Nhân hoàng Thần Nông cũng có bảo bối như thế này nhưng cao cấp hơn tên là Thần Châu Cửu Long Đỉnh. Ma Phong cũng quá điên cuồng, nếu hắn thật muốn chiếm cái đỉnh này phì phải lập tức trừ khử hắn, nếu không sẽ là họa của tam giới.

Kinh Thiên nói .

- Ô, tai họa của tam giới thì liên quan gì đến ta, ta đâu phải đấng cứu thế mà đi cứu thiên hạ chứ . Từ trước đến nay, anh hùng thường đoản mệnh, người tốt không sống lâu. Đây đã là định lý rồi, tuy nhiên Ma Phong thì phải diệt trừ. Kết thù với ta thì chỉ trách hắn không may.

- Cẩn thận một chút, ta nghĩ vấn đề này không tầm thường. Hiện tại Trấn Long Đỉnh tuy là vật vô chủ, chỉ có đế hoàng nhân gian mới cầm được hắn nhưng Ma Phong nếu đã ở đây trấn thủ ngàn năm thì chắc hắn có biện pháp.

Kinh Thiên nhỏ giọng nhắc nhở.

- Ma Phong không phải tìm người trong thế tục hay sao? Ta xem ra hắn không thể lấy được bảo bối này mới đi tìm người có mệnh đế hoàng.

Dương Diệc Phong liên tưởng đến tất cả các khúc mắc trước đây rồi xâu chuỗi lại với nhau.

- Có lẽ vậy.

Kinh Thiên lẩm bẩm.

Tuy rằng hắn cùng Kinh Thiên giao lưu trong ý thức hải lâu như vậy nhưng bên ngoài chỉ mới có một giây. Dương Diệc Phong vỗ Huyết Sát đang giật mình nói:

- Ngũ ca hoàn hồn đi.

Dương Diệc Phong tỉ mỉ quan sát bốn phía, bên trong động ngoại trừ Trấn Long Đỉnh không còn gì khác, ngay cả hình bóng của Ma Phong cũng không thấy đâu.

Huyết Sát bị Dương Diệc Phong làm tỉnh lại, lưu luyến nhìn cái đỉnh đồng kia rồi nói :

- Ha ha, thật là mất mặt, không ngờ bị bảo vật làm cho ngây người, xem ra tu vi thiếu nha, ha ha ha.

- Ha ha ha, ta cũng vậy mà.

Dương Diệc Phong hồi đáp, giải quyết sự xấu hổ cho Huyết Sát. Dương Diệc Phong quay sang bốn phía nói rằng:

- Ma Phong, ta biết ngươi đang ở phụ cận, cũng biết ngươi đang nghe ta nói.

- Ha ha ha ha, không sai, quả nhiên không hổ danh là thiên tài của Ma Tông, nghĩ không ra ngươi thoát khỏi mê hoặc của bảo bối nhanh như vậy. Lúc đầu ta đến nơi này phải rất lâu mới tỉnh lại.

Âm thanh của Ma Phong từ bốn phương tám hướng truyền đến làm cho Dương Diệc Phong và Huyết Sát không phân biệt được phương hướng.

- Ha ha, quá khen. Cái gì không thuộc về ta thì ta không có hứng thú.

Dương Diệc Phong nói.

- Ai zà, nghĩ không ra ngươi ghê gớm như vậy, đây chính là siêu cấp pháp bảo, xem ra ta không bằng ngươi.

Ma Phong thở dài, thản nhiên thừa nhận mình thua kém Dương Diệc Phong. Tiếp theo hắn quát:

- Đó là bởi vì ngươi ngu ngốc, có bảo bối này thì ta có thể tăng cao pháp lực, hơn nữa bất tử bất diệt, xưng bá tam giới.

- Xưng bá tam giới? Dã tâm của ngươi thật lớn nha.

Dương Diệc Phong nghe xong thở dài nói.

- Dương Diệc Phong, ta và ngươi vốn không thù không oán, chỉ cần ngươi theo ta , ta sẽ đem bảo vật này cho ngươi, thế nào?

Ma Phong muốn mời chào Dương Diệc Phong.

Dương Diệc Phong chưa kịp trả lời thì Huyết Sát đã cười nhạt nói rằng:

- Ma Phong, ngươi sao giống con rùa đen rút đầu? Có khí phách thì ra đây.

- Thế nào, Dương Diệc Phong? ta lúc nào cũng giữ lời.

Ma Phong không thèm trả lời Huyết Sát mà quay sang hỏi Dương Diệc Phong.

Dương Diệc Phong trong lòng cực kỳ phiền muộn vì không có cách nào biết rõ vị trí của Ma Phong. Hắn nói:

- Ngươi thật là nói nhảm nha, nếu ngươi có khả năng thì thu đỉnh thử xem? Ngươi thật là khùng mà, nếu ta có thể dùng thì vừa rồi ta đã lấy rồi, cần gì ngươi đưa cho.

- Hả vì sao vậy?

Ma Phong chưa nói thì Huyết Sát đã hỏi.

- Nó là Thiên Tiên Linh Bảo.

Dương Diệc Phong trả lời.

- Hả? Thiên Tiên Linh Bảo? Cái đó chỉ có trong truyền thuyết mà.

Huyết Sát kêu lên, kỳ thật cũng không thể trách hắn. Niên đại bất đồng, nếu Huyết Sát sinh ra ở thời kỳ Hồng Hoang, cường giả vô số thì Thiên Tiên Linh Bảo đâu có nghĩa lý gì. Nhưng lúc này ở Tu Chân Giới có một hạ phẩm tiên khí hoặc hạ phẩm ma khí đã làm cho toàn bộ Tu Chân Giới điên cuồng, huống hồ là Thiên Tiên Linh Bảo.

Không để cho Huyết Sát vội mừng, Dương Diệc Phong đã đổ một gáp nước lạnh:

- Đáng tiếc hắn chỉ để xem mà không dùng được, cũng không có phúc khí mà dùng.

- Vì sao?

Huyết Sát cấp thiết hỏi.

- Cái này gọi là Trấn Long Đỉnh, là Thiên Tiên Linh Bảo dùng để trấn áp số mệnh của thiên hạ, chỉ có Nhân Hoàng mới dùng được.

Dương Diệc Phong nói một câu làm Huyết Sát câm miệng, chỉ để cho Nhân Hoàng dùng thì bọn họ làm sao mà dùng.

- Ma Phong a, ta rất hiếu kỳ là ngươi dùng phương pháp gì để thu hắn đây? Đừng nói với ta là ngươi đợi đến khi Nhân Hoàng xuất hiện, thống nhất đại lục mới chạy đi bắt Hoàng Đế đến đây nha.

Dương Diệc Phong nghi hoặc trong lòng hỏi.

- Không ngờ ngươi cũng biết hàng gớm. Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta thành đại nghiệp, ta sẽ giữ lời. Bảo bối này đương nhiên ta có biện pháp bắt lấy đưa cho ngươi.

Ma Phong tránh câu hỏi của Dương Diệc Phong, tiếp tục lời đề nghị khi nãy.

- Nếu ta không muốn thì sao?

Dương Diệc Phong cười hì hì rồi liếc mắt cho Huyết Sát ra hiệu.

- Không muốn? vậy các ngươi đừng mơ tưởng ly khai nơi này.

Ma Phong hừ nói.

- Ngươi hiện tại cũng đã khôi phục phải không? Tuy nhiên Thiên Ma Khí hao tổn cũng không nhỏ thì phải? Ngươi cho rằng mình có thể đánh bại hai chúng ta hay sao?

Dương Diệc Phong không để ý đến uy hiếp của Ma Phong mà nói.

- Ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta chỉ có chút thực lực này hay sao? Ta bố trí ở đây hơn ngàn năm, các ngươi nghĩ đơn giản chỉ có như vấy sao? Dương Diệc Phong, xem ra ngươi đã quá coi thường ta.

Ma Phong giận dữ cười nói tiếp:

- Ta cũng không ngờ lại bị các ngươi bức đến dạng này, thực sự là ngoài ý muốn nha ha ha ha.

Dương Diệc Phong nghe vậy càng thêm cẩn thận, Ma Phong hình như còn có gì để ỷ vào, nếu không sẽ không kiêu ngạo như vậy. Nghĩ đến Tứ Tượng Diệt Tuyệt Trận, Dương Diệc Phong không hỏi run lên.

Huyết Sát dùng mật pháp truyền âm qua:

- Cẩn thận một chút, người này chắc chắn còn có hậu chiêu Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK