Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vương Nhất mau buông Bàn Tôn Giả, hắn là tiền bối, đối đãi với tiền bối không được như vậy.

Hạng Thiên Vũ nói.

Vương Nhất tạ tội rồi thả Bàn Tôn Giả xuống, sau đó lui về chỗ cũ.

- Bàn Tôn Giả, bản điện hạ mới là Chân Mệnh Thiên Tử. Chỉ cần ngươi thuần phục ta thì chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra .

Hạng Thiên Vũ cười khuyên nhủ, Bàn Tôn Giả là Thần Cấp đỉnh phong, Sở Quốc không có mấy người như vậy nên giết sẽ rất đáng tiếc. Nếu có thể chiêu hàng hắn thì đương nhiên là chuyện đáng mừng.

Tên béo vừa rơi xuống đất thì cảm giác lực lượng trở về, công lực vận chuyển thông suốt không có bất luận điểm gì không tốt. Hắn liền nhảy dựng lên, muốn đem mấy tên đánh lén này đánh thành thịt vụn. Vừa nhảy lên thì nghe được lời của Hạng Thiên Vũ nên Bàn Tôn Giả ngừng lại nhìn Hạng Thiên Vũ nói :

- Tiểu oa nhi, Mỗ gia hôm nay là tìm bọn Hoàng lão báo thù, cũng là tùy tiện giúp đám tiểu tử kia một tay mà thôi. Mỗ gia quen thói tiêu dao , không muốn phụ thuộc người khác.

Bàn Tôn Giả ngang dọc giang hồ vài chục năm, đương nhiên không phải đầu đất nên quyết không dính vào chuyện của hoàng gia. Nói xong cũng bình tĩnh lại nhìn Vương Nhất rồi quay về bên người Đoạt Mệnh Thư Sinh.

- Vậy hai vị tiền bối kia cũng là đến báo thù sao?

Hạng Thiên Vũ hỏi.

- Không sai, bọn ta và ba lão già này có ân oán trăm năm nên hôm nay đáp ứng tam điện hạ đến đây giải quyết ân oán chứ không phải muốn nhúng tay vào việc của hoàng thất.

Đoạt Mệnh Thư Sinh tiêu sái làm thư sinh lễ mà nói.

- Thập tam … Ngươi …

Hạng Thiên Minh nhìn tình thế hôm nay, tức giận tận trời nên muốn chửi to.

- Bệ hạ đang nói ai cho ngươi chen mồm? Tam điện hạ cẩn thận.

Vương Nhất cảnh cáo.

- Được, được, được, . Thập tam ngươi đi chết đi , người đâu lên.

Hạng Thiên Minh rống lên.

Đại trưởng lão của Lục gia nghe vậy thì lắc mình hướng Hạng Thiên Vũ phóng đi. Cự ly trăm mét cũng chỉ trong tích tắc đã đến, một kiếm nhắm thẳng vào yết hầu Hạng Thiên Vũ.

Hạng Thiên Vũ mới vừa lên Thiên Cấp, bình thường không tranh đấu với ai nên không có phản ứng. Hắn nhìn trừng trừng đại trưởng lão của Lục gia lao đến .

Nhưng Hạng Thiên Vũ không có phản ứng không có nghĩa là Lý Lâm Hưng đứng sau lưng hắn không có phản ứng. Ngay thời điểm kiếm sắp chạm yết hầu Hạng Thiên Vũ thì ngón trỏ và ngón giữa của Lý Lâm Hưng đã kẹp lấy mũi kiếm. Tiếp theo ngón tay khẻ đảo đánh đại trưởng lão của Lục gia văng xa vài trăm mét. Đại trưởng lão vất vả lắm mới đứng lên, chưa kịp ổn định thân hình thì đã nghe tiếng Lý Lâm Hưng vang lên bên tai :

- Mạo phạm bệ hạ, chết đi .

Tiếp theo ý thức của hắn mơ hồ, trước mắt tối sầm lại.

Lý Lâm Hưng thong dong rút tay ra từ trái tim của Đại trưởng lão, sau đó lấy một cái khăn từ từ lau bàn tay đầy máu. Lau xong hắn vứt khăn lên người đại trưởng lão rồi đi về sau lưng Hạng Thiên Vũ.

Màn này thật quá sức kinh khủng, một người Thần Cấp đỉnh phong chỉ trong một giây đã bị miểu sát. Đối phương chỉ nhẹ nhàng nhấc tay đã đưa hắn giết chết, đây là khái niệm gì ? Hạng Thiên Minh giống như quả khí cầu bị thủng nhanh chóng xẹp xuống, Hạng Thiên Long thì run rẩy cả người. Ba lão cung phụng nhìn nhau lắc đầu, bọn họ biết rằng ba người hợp lực cũng không phải là đối thủ của Lý Lâm Hưng.

Đám người Lục gia vừa thương xót vừa tức giận, Lục Vạn Quân hét to :

- Lý Lâm Hưng , Lục gia ta và ngươi không cừu không oán, tại sao lại hạ độc thủ như vậy ?

Lý Lâm Hưng bình thản nói :

- Các vị kỳ chủ, các ngươi dám phạm thượng làm loạn thì chỉ có chết mà thôi.

- Được, được, được . Giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ trả tiền.

Lục Vạn Quân tức giận bắn một lệnh tiễn lên trời . Lệnh tiễn này có tác dụng điều động tất cả lực lượng của Lục gia , liều mạng một kích. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ , nguy hiểm đến căn cơ của gia tộc thì tuyệt đối không dùng. Tất cả đệ tử của Lục gia đang có mặt ở đây đều đứng dậy nhìn Lý Lâm Hưng trợn mắt.

- Hừ, Lý Lâm Hưng , chuẩn bị thừa nhận sự trả thù của Lục gia. Ta muốn ngươi chết không toàn thây.

Lục Vạn Quân căm giận nói, cái lệnh tiễn mà hắn bắn ra thì chỉ trong vòng một nén hương thì toàn bộ lực lượng của Lục gia sẽ đến nơi này. Lục gia là một trong tám đại thế gia, nếu không có thực lực thì đã bị nuốt từ lâu rồi, những cao thủ của Lục gia không chỉ có những người này. Cái chết của Đại trưởng lão hoàn toàn chọc giận vị gia chủ của Lục gia.

Lý Lâm Hưng im lặng, hắn không có ý định ngăn cản lệnh tiễn kia phóng đi. Thủ hạ của Lý Lâm Hưng cũng thờ ơ nhìn lệnh tiễn bay lên .

- Chúng ta lại tiếp tục nói đến vấn đề vừa rồi. Ba vị tiền bối, chỉ cần ba vị quy phục hoàng thất Đại Sở ta thì vinh hoa phú quý bất tận, ba vị tiền bối thấy thế nào?

Hạng Thiên Vũ thoải mái nói, hình như hắn không để ý đến đám Lục gia đang nổi điên.

Ba người Đoạt Mệnh Thư Sinh thấy thủ đoạn của Lý Lâm Hưng thì run sợ, quả nhiên không hổ danh Thiên Hạ Đệ Nhất Danh Bộ, công lực như vậy bọn họ không thể đối phó nổi.

Ba người Đoạt Mệnh Thư Sinh nhìn nhau, dùng mật ngữ thương lượng một hồi. Cuối cùng Đoạt Mệnh Thư Sinh đứng ra nói :

- Bệ hạ, bọn ta cũng là con dân của Đại Sở, góp sức cho ngài cũng không phải không có khả năng, chỉ là bọn ta không thể nào ở chung với bọn chúng được.

Nói xong chỉ chỉ ba lão cung phụng.

- Ba vị cung phụng là trụ cột của Đại Sở, với giang sơn xã tắc có đại ân, lẽ nào ba vị tiền bối không thể buông tha ân oán cá nhân, cùng nhau báo quốc hay sao?


Hạng Thiên Vũ nói , ba người bọn họ truy rằng là người của lão đại Hạng Thiên Long nhưng dù sao cũng là nguyên lão nên rất khó đụng đến.

- Ba vị cung phụng thấy thế nào?

Hạng Thiên Vũ hướng qua ba lão cung phụng hỏi.

- Ai chà… chúng ta cũng già rồi, hiện tại muốn làm chuyện gì cũng lực bất tòng tâm, thôi thì chúng ta xin cáo lão về quê để yên vui điền viên. Không biết điện hạ có phê chuẩn không?

Hoàng lão thở dài nói. Bọn họ chống lưng cho Hạng Thiên Long nên mặc dù là nguyên lão tiền triều nhưng cũng không thể hòa hợp được với Hạng Thiên Vũ. Nếu hôm nay không đụng đến bọn họ thì sau này Hạng Thiên Vũ cũng sẽ đối phó với bọn họ.

- Được, như vậy cũng tốt. Nếu ba vị cung phụng quyết tâm phải đi thì Thiên Vũ không tiện ngăn cản. Xin mời ba vị.

Hạng Thiên Vũ ôn tồn nói tuy nhiên chữ “xin mời” rất nặng nề.

Ba lão cũng biết đây là sinh lộ duy nhất mà Hạng Thiên Vũ cho bọn hắn, vì vậy lập tức hướng ra ngoài hoàng cung chạy đi không dám dừng lại.

Hạng Thiên Vũ thấy ba người đã đi cũng thở ra một hơi. Nếu ba người cứ khăng khăng ở lại đây thì hắn nhất định phải trảm thảo trừ căn. Giết bọn họ vô cùng phiền toái, mà muốn giết cũng không thể quang minh chính đại mà giết. Tiếp theo Hạng Thiên Vũ nói :

- Ba vị cung phụng đã từ giã mà đi, hiện tại Cung Phụng Các trống rỗng. Bản điện hạ khẩn cầu ba vị tiền bối đảm nhận chức vị Các chủ và Phó các chủ của Cung Phụng Các. Đợi bản điện hạ ổn định đại cục sẽ có phong thưởng.

Nói xong cũng không hỏi ba người có đồng ý hay không, cứ thế là quyết định.

Ba người Đoạt Mệnh Thư Sinh lúc này muốn chối cũng không có lý do, nếu như bọn họ từ chối thì sợ rằng lời chưa kịp nói đã chết dưới tay Lý Lâm Hưng. Bọn họ cũng chỉ như đại trưởng lão của Lục gia, làm sao chống lại Lý Lâm Hưng ?

Vì vậy, ba người liền quỳ xuống, cung kính hành lễ nói:

- Thuộc hạ tham kiến bệ hạ, nguyện vì bệ hạ mà ra sức.

Nói xong liền rời khỏi nhân mã của Hạng Thiên Minh đi đến bên cạnh Hạng Thiên Vũ.

Hạng Thiên Vũ cười ha hả nói :

- Ba vị tiền bối không cần đa lễ .

Nói xong Hạng Thiên Vũ dùng ánh mắt vòng qua đám cao thủ của Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long, sau đó nhìn qua đám quan viên đứng xem rồi nói :

- Hôm nay chỉ cần đứng ở phía của bản điện hạ thì bản điện hạ thề không truy cứu việc hôm nay. Nếu không chỉ có chết mà thôi.

Trầm mặc một lúc, mấy người quan viên đã bị Hạng Thiên Vũ thu mua liền đi qua. Có người dẫn đầu thì mọi người đi qua càng lúc càng nhiều. Hạng Thiên Minh mặc kệ tất cả, rút kiếm chém một tên thuộc hạ đang đi qua rồi gào lên.

- Đây là kết quả của kẻ phản bội, nhanh chóng theo bản điện hạ xông lên, chẳng lẽ phải sợ một tên tiểu tử Hạng Thiên Vũ sao?

Nhạc Tiến cũng gào theo:

- Không sai, các ngươi sẽ cho rằng Hạng Thiên Vũ thực sự không tính toán hay sao? Đằng nào cũng chết không bằng liều mạng xông lên.

Hạng Thiên Long từ lúc ba vị cung phụng rời đi thì hắn biết hắn đã thua, thua một cách triệt để. Nhưng mà ngôi vị hoàng đế so với tính mạng của mình thì tính mạng càng thêm trọng yếu. Vì vậy hắn buông trường đao trong tay quỳ xuống trước mặt Hạng Thiên Vũ đang muốn xin lỗi.

Hạng Thiên Vũ vội vã nâng Hạng Thiên Long lại nói rằng :

- Đại ca, ngươi đâu có tội gì chứ. Đệ đệ biết ngươi trong thời gian ngắn bị ma đưa quỷ ám mà thôi. Tin rằng phụ hoàng dưới suối vàng ….

Nói chưa xong thì Hạng Thiên Long bỗng rút từ trong tay áo ra một ngọn chủy thủ đâm tới. Đang tiếc là Lý Lâm Hưng lúc nào cũng chú ý Hạng Thiên Vũ nên lúc Hạng Thiên Long vừa rút chủy thủ ra thì tay của Lý Lâm Hưng cũng đã cắm vào trái tim của Hạng Thiên Long . Hắn tung thêm một cước đá thi thể của Hạng Thiên Long bay đi rồi quay lại phía sau lưng Hạng Thiên Vũ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK