Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệc Phong dùng sức véo vào đùi mình, cảm giác đau đớn làm hắn cảm thấy những chuyện đang xảy ra không phải là giấc mộng.

Trong ý thức hải của Dương Diệc Phong không có Kinh Thiên Kiếm, trên người cũng không có kiếm nguyên. Cả một tia nội khí yếu ớt cũng không có

- Lẽ nào thực sự là nằm mơ hay sao ? Chẳng lẽ chuyện phản bội kia, những chuyện thương tâm, khổ sở, tuyệt vọng trước đây, chuyện ta trở thành hai bàn tay trắng đều là giấc mộng phải không ? Long Tu Quả, Kinh Thiên Kiếm, Huyền Thiên Thần Lục, Thất Dạ sư huynh, Ma Tông, Mộng Yên Nhiên … tất cả đều là giấc mơ ?

Dương Diệc Phong không ngừng tự hỏi, mọi chuyện làm cho hắn trở nên hồ đồ.

Dương Diệc Phong lắc đầu, uống hết ly café rồi chú tâm vào công việc. Dù sao xe chạy ắt có đường, thuyền bơi ắt có sông. Mặc kệ là mộng hay không, trưa nay sẽ hiểu.

Dương Diệc Phong vùi đầu vào công việc, không biết qua bao lâu thì có tiếng điện thoại gọi. Hắn với tay trái cầm lấy điện thoại, tay phải vẫn tiếp tục viết

- Alo, đây là Dương Diệc Phong của công ty Thiên Hành, xin hỏi ai gọi đến vậy

- Anh yêu, là em Chân Chân đây. Trưa nay anh có về nhà ăn cơm không ? Em đã làm món sườn nướng mà anh thích nhất đây này

Là điện thoại của Chân Chân, mọi việc đều giống y chang ngày trước

Dương Diệc Phong nghe tiếng Chân Chân, trong lòng hắn bỗng có cảm giác kỳ quái xông lên. Là yêu hay hận ? Là vui hay giận ?

- Anh ơi ?? Sao không trả lời em ? Có chuyện gì vậy ?

- A, không có việc gì, anh đang soạn thảo văn kiện, trưa nay anh không về nhà ăn cơm được

- Để em đưa đến cho anh nhé

Tất cả mọi chuyện đều giống y hệt như trong trí nhớ của hắn, Dương Diệc Phong trả lời đúng như hôm đó

- Được, em đưa đến cho anh nhé, anh bận chút việc tắt máy đây

- Hẹn gặp lại anh

- Ừm

Gác điện thoại, Dương Diệc Phong đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc, hắn đi đến trước cửa phòng của Phùng Tuấn hỏi cô thư ký

- Phó tổng giám đốc Phùng có đây không?

- Dạ không, anh ấy đi ra ngoài rồi, anh ấy nói là phải đến Vương thị xí nghiệp soạn hợp đồng. Tổng giám đốc có việc gì không ạ? Một lát nữa phó tổng giám đốc về em sẽ chuyển lời

Dương Diệc Phong trả lời

- A biết rồi, không có việc gì , ta đang muốn hỏi xem hợp đồng có vấn đề gì không. Ngươi tiếp tục công việc đi

Dương Diệc Phong về phòng làm việc, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy điện thoại, hắn gọi cho chủ tịch Vương Trấn Hưng của Vương Thị xí nghiệp

- A, Vương chủ tịch phải không ? Ta là Dương Diệc Phong ? Ngươi có khỏe không ? Về chuyện hợp tác giữa chúng ta có vấn đề gì không ? Ta muốn hỏi một chút xem phó tổng giám đốc bên ta đã đem hợp đông qua chưa ? A, vẫn chưa đến hả ? Ha ha, ngài nhớ xem kỹ xem các điều khoản nhé. Được được được, ký xong chúng ta sẽ bàn tiếp

Dương Diệc Phong gác điện thoại, chắc bây giờ Phùng Tuấn và Lâm Chân Chân đang gặp nhau. Hừ , cái bản hợp đồng chó chết, bữa cơm trưa ngọt ngào chó chết. Dương Diệc Phong nếu đi về nhà bây giờ chắc có thể bắt hai kẻ thông gian tại trận, có thể làm cho Phùng Tuấn và Lâm Chân Chân thân bại danh liệt. Hắn có thể tiếp tục bảo vệ công ty, tiếp tục giữ vị trí tổng giám đốc của hắn

Dương Diệc Phong lập tức đi ra , lái xe về thẳng nhà

Dương Diệc Phong đứng ở cửa nhà, cẩn thận mở cửa rồi nhẹ nhàng đi vào đóng cửa lại. Quả nhiên từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng thở dốc của nam nữ.

Dương Diệc Phong đạp tung cửa phòng, trước mắt hắn là vợ mình và đại ca kết nghĩa đang làm tình trên giường. Cửa đột ngột mở, làm cho cặp gian phu dâm phụ kinh ngạc dừng lại, nhìn thấy Dương Diệc Phong, cả hai ngơ ngẩn cả người.

Phùng Tuấn nhanh chóng có phản ứng

- Diệc Phong, ngươi nghe ta giải thích

Dương Diệc Phong bình tĩnh nhìn, bỗng nhiên mọi phẫn nộ của hắn tiêu tan đâu mất, hắn bình tĩnh trả lời

- Không cần, ta đã thấy rõ rồi

Dương Diệc Phong quay sang Lâm Chân Chân hỏi :

- Vì sao ? Là ta không tốt hay tất cả những chuyện ngươi là đều là giả dối ? Ta chỉ cần đáp án, còn chuyện hôm nay ta sẽ không nói ra, yên tâm đi

Lâm Chân Chân không dám ngẩng đầu, nàng biết tất cả đều không thể vãn hồi. Nàng thấp giọng nói

- Đúng vậy, là ta giả vờ, ta chỉ muốn lợi dụng ngươi. Ta và Phùng Tuấn vốn là …
Dương Diệc Phong nghe vậy, đột nhiên trong lòng có một cảm giác muốn hủy diệt tất cả. Hai mắt hắn đỏ đậm, toàn thân run lên. Nếu có một vị võ lâm cao thủ nào ở đây sẽ thấy ngay đây là hiện tượng chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma, nếu kéo dài chắc chắn sẽ tự bạo nguyên thần mà chết.

- Bồ đề bản vô thụ, minh tịnh diệc phi thai. Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai

Bỗng nhiên trong đầu Dương Diệc Phong nghe thấy một đoạn khẩu quyết. Hắn bỗng nhiên ngừng lại, lý trí phút chốc lại trở về. Hắn xoay người đi ra khỏi cửa, nhìn dòng xe cộ đang di chuyển. Trong lòng vang lên

- Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai

Mông lung đứng một lúc thật lâu, bỗng nhiên hắn ngừng lại. Hắn nhìn vào dòng xe cộ, nhìn những tòa nhà cao tầng, nhìn bầu trời xanh biếc. Hắn hét lên

- Ta Dương Diệc Phong muốn trở thành trời đất, ai có thể ước thúc ta ? Ai dám ước thúc ta ? Ai xứng ước thúc ta ? Ta muốn gì đều phải được. Ta yêu là vì ta yêu, ta hận là vì ta hận. Ta sợ cái gì ? Ai phản bội ta, tất cả đều phải chết

Nói xong hắn quên mất bản thân không có chút pháp lực, hắn quay đầu vận khởi kiếm nguyên phóng xuất một tia kiếm khí vào tòa biệt thự phía sau lưng. Kiếm nguyên vốn đã biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện. Một luồng kiếm khí màu trắng như giao long gào thét bay về phía biệt thự

“Bùm” một tiếng nổ vang, tất cả đều tiêu thất. Dòng người, dòng xe cộ, các tòa nhà cao tầng đều biến mất, cảnh sắc của thế kỷ 21 bỗng quay về rừng rậm của Nhiệt Luyện Thụ Hải. Xung quanh đều là các cây cao chọc trời, khí hậu vô cùng nóng bỏng.

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là ảo giác?

- Chúc mừng ngươi đã thoát ra, tất cả những chuyện vừa rồi đều là ảo giác. Hắn là tâm ma của ngươi.

Tiếng của Kinh Thiên truyền đến

- Kinh Thiên ? Vì sao lúc đó ta gọi ngươi mà ngươi không trả lời?

- Lúc đó ngươi còn đang ở trong tâm ma của mình, đương nhiên không liên lạc được với ta

- Tâm ma ??

- Đúng, là tâm ma của ngươi. Mỗi người tu hành đều là trái với ông trời nên trong lòng đều có tâm ma. Ta không ngờ cái trận pháp này có đến hai tầng, một tầng là Mê Trận, một tầng là Ảo Trận, tất cả đều do thiên nhiên tạo ra, không thể phá được mà chỉ có thể vượt qua. Không ngờ Ảo Trận phát động một cách vô thanh vô tức làm cho người ta thật khó lòng mà phòng bị. Nó dẫn động tâm ma sinh sôi, đưa ý thức hải phong ấn lại làm cho người ta vĩnh viễn nằm trong tâm ma. Lúc ta phát hiện ra thì đã muộn rồi, ta chỉ có thể chờ. Không nghĩ rằng ngươi nhanh như vậy đã đi ra ngoài. Tinh thần của ngươi bây giờ đã tiến thêm một bước dài, xin chúc mừng ngươi.

Dương Diệc Phong kiểm tra sơ qua cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái, cảm giác không có gì có thể trói buộc hắn

- Ha ha không sai, hiện tai ta vô cùng thoải mái, một cảm giác không nói nên lời

- Tâm ma của ngươi đã bị phá, sau này có thể tiêu diêu tự tại, muốn làm gì thì làm.
Hắn vốn là trở ngại lớn nhất trên con đường tu hành. Ngươi thật sự quá may mắn, ta vốn nghĩ rằng tâm ma chỉ xuất hiện khi ngươi trở thành Nhân Tiên. Hơn nữa vì ngươi tu luyện muốn dùng lực chứng đạo nên tâm ma càng hung hiểm. Không ngờ ngươi mới tại Nguyên Anh Kỳ đã bộc phát tâm ma, vì tâm ma mới sinh ra nên không cường đại, bị ngươi đem bóp chết. Sau này người có thể yên tâm mà dùng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật

Dương Diệc Phong may mắn ? Câu trả lời này chỉ có trời mới biết. Mặc kệ thế nào , con đường dài sau này của hắn đã không lo bị tâm ma ước thúc nên có thể yên tâm mà đi. Nhưng còn công pháp thì sao? Không có tầng thứ hai của Hư Không Ngưng Kiếm thì Dương Diệc Phong sẽ vĩnh viễn nằm lại tầng thứ nhất. Con đường này do chính Dương Diệc Phong chọn, hắn chỉ có thể tiếp tục bước đi
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK