Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ùm.

Dương Diệc Phong nhanh chóng nhảy vào trong đầm nước rồi … kỳ cọ. Thật không ngờ thằng cha này lại dùng Huyền Đàm Tịnh Thủy để tắm rửa, thật là điên cuồng.

Đầm nước diện tích mấy trăm mét này sâu không thấy đáy. Dương Diệc Phong dùng thiên cân trụy nhanh chóng lặn xuống.

- Thật là thoải mái.

Dương Diệc Phong từ khi nhảy vào đầm nước thì cảm thấy vô cùng thoải mái. Cũng không chỉ là thoải mái bên ngoài mà cảm giác thoải mái từ trong linh hồn, giống như đang ở ngoài trời nóng bức thì gặp một dòng suối mát.

- Ngu, Huyền Đàm Tịnh Thủy có thể dịch tẩy nguyên thần, tinh lọc tâm linh. Tiểu tử ngươi hiện tại đem toàn thân tắm trong đó, khó chịu thì mới lạ.

Kinh Thiên chửi.

Dương Diệc Phong nói:

- Huyền Đàm Tịnh Thủy đúng là thứ tốt. Kinh Thiên, trong Hư Không Thần Giới có cái gì chứa nước cực lớn không?

- Có, ta nhớ bên trong có một pháp bảo do Dương Chi Bạch Ngọc chế tạo, nó có thể chứa toàn bộ nước của Hồng Hoang. Tên nó là : Thương Hải Nhất Túc Bình.

Kinh Thiên nói.

- Vậy được, để ta hỏi Hư Không Thần Giới.

Dương Diệc Phong nói xong liền đem thần thức đưa vào trong Hư Không Thần Giới, truyền đạt tâm ý của mình. Quả nhiên chỉ trong một giây, một bình ngọc trắng noãn đã nằm trong tay Dương Diệc Phong.

Dương Diệc Phong cầm bình ngọc rồi vận chuyển pháp lực, miệng bình lập tức tạo ra một lực hút mạnh, Huyền Đàm Tịnh Thủy khắp nơi liền nhanh chóng đi vào trong bình. Hơn một canh giờ cũng không biết bình này chứa được bao nhiêu nước nhưng không đầy, thậm chí cũng không nặng thêm chút nào. Dương Diệc Phong không khỏi khen:

- Bảo bối tốt.

- Hừ, đây là bảo bối được tạo ra trong thời kỳ Hồng Hoang, đương nhiên không phải bình thường được. Năm đó Hồng Hoang vỡ vịn, rất nhiều tu sĩ đại thần thông đều ứng kiếp, rất nhiều điển tịch tu chân bị hủy, cấp bậc của pháp bảo càng xuống dốc. Cái Thương Hải Nhất Túc Bình này phẩm giai cũng không cao lắm chỉ là một cực phẩm tiên khí nhưng vô cùng diệu dụng. Trong đó có chứa càn khôn vô tận, có thể tạo ra mấy không gian độc lập nhưng chỉ để chứa dịch thể. Nhưng chỉ chừng đó thôi cũng không có cực phẩm tiên khí nào hiện tại có thể so sánh với nó.

- Ừm, đúng là như vậy.

Dương Diệc Phong suy nghĩ một chút rồi tán thành. Trong lúc nói chuyện, Huyền Đàm Tịnh Thủy cũng không ngừng đi vào trong Thương Hải Nhất Túc Bình.

- Được rồi, được rồi, không nên tham quá.

Kinh Thiên ngăn cản.

- Vì sao vậy? Đây là thứ tốt, không thể không lấy.

Dương Diệc Phong ngoài miệng nói vậy nhưng cũng ngừng pháp lực .

- Ngươi cần nhiều Huyền Đàm Tịnh Thủy dùng làm gì? Mấy ngàn khối nước Huyền Đàm Tịnh Thủy, ngươi dùng để luyện đan luyện khí cũng vài triệu năm không hết.

Kinh Thiên chửi.

- Ngươi ngu quá, ta đâu phải muốn luyện đan luyện khí? Ta luyện đan làm gì chứ, trong Hư Không Thần Giới đủ thần đan cho ta dùng cả đời. Còn luyện khí ? Ta dùng được pháp bảo sao?

Dương Diệc Phong từ từ nói.

- Vậy ngươi cần nhiều Huyền Đàm Tịnh Thủy làm chi?

Kinh Thiên hỏi, thứ này dù tốt nhưng cái gì dùng được mới gọi là thứ tốt. Giống như người đi trong hoang mạc, có cả đống tiền cũng không thể so với một giọt nước.

- Ngu thật, lẽ nào ta dùng rửa mặt tắm giặt hay sao ?

Dương Diệc Phong khóe miệng cười khẩy, tạo ra dáng vẻ khinh bỉ sau đó mới bổ sung nói.

- Không có nghe nói qua là tren đời có hai chữ “xa xỉ” hay sao ? Ta lấy nhiều một chút, lúc rảnh rồi thì hưởng thụ.

Kinh Thiên sửng sốt mãi một lúc mới vô lực nói :

- Dương Diệc Phong, ngươi được lắm.

Kinh Thiên tuy rằng thông kim bác cổ, kiến thức bất phàm nhưng dù sao cũng là một khí linh trong sáng. Hắn không thể biết những mặt hắc ám của nhân loại.

- Ha ha ha

Dương Diệc Phong thấy Kinh Thiên tức ói máu thì cười to.

Dương Diệc Phong thu hồi Thương Hải Nhất Túc Bình rồi tiếp tục lặn xuống. Vừa lặn vừa nói thầm :

- Không ngờ lấy nhiều Huyền Đàm Tịnh Thủy như vậy mà còn sâu quá.

- Oái thân thể sao vậy ?

Dương Diệc Phong quậy quậy hai tay kinh hô. Nhấc tay chỉ là việc nhỏ, căn bản không cần tốn sức vậy mà dưới tình huống này lại vô cùng khó khắn. Dương Diệc Phong mặc dù có đại pháp lực nhưng cũng tốn nhiều khí lực mới có thể làm được. Tuy nhiên hắn vẫn lặn xuống rất nhanh .

- Có thể là do áp lực nước không ?

Dương Diệc Phong suy nghĩ.

Xuống một lúc lâu vẫn chưa thấy đáy.

- Sao chưa tới ? Đầm nước này sâu bao nhiêu vậy trời?

Dương Diệc Phong mặc dù pháp lực cao cường nhưng cũng có thất tình lục dục. Chấp niệm lớn nhất của hắn là hoàn thiện Hư Không Ngưng Kiếm Thuật. Hiện tại Thủy Nguyên Linh Tuyền đã ở trước mắt , không thể nghi ngờ đây chính là chấp niệm từ trong lòng Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong nói cho cùng cũng là người, là hậu duệ của Cửu Thiên Huyền Nữ nên hắn có lòng tham. Hắn càng không thể so sánh được với các đại thần nhân, cao nhất cũng chỉ có chút thiên phú chứ không thể so sánh được với những người thượng cổ thần nhân. Nếu như đã không có thiên phú như họ thì chỉ còn có cách nổ lực chăm chỉ mà thôi. Dương Diệc Phong ra đời chỉ dựa vào một cuốn Huyền Thiên Thần Lục, sư phụ cũng không có. Dương Diệc Phong chỉ còn có cách dựa vào thiên địa , lấy vạn vật làm thầy. Hấp thu Ngũ Hành Linh Tuyền cũng là một loại bái sư học tập, Ngũ Hành Bổn Nguyên Lực nếu có sự vận dụng truyền xuống thì không khó, nhưng hiện tại không có thì làm sao ? Dương Diệc Phong chỉ có cách đưa Ngũ Hành Bổn Nguyên Lực kề cận với mình, cảm thụ chúng để lý giải bổn nguyên của thiên địa. Càng muốn học tập hắn càng phải tham.

Kỳ thật loại tham niệm đó hạn chế tiến bộ của hắn nhưng cũng đồng thời xúc tiến khả năng tiếp cận bổn nguyên của hắn, dù sao bất cứ việc gì cũng luôn có hai mặt của nó. Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật . Đạo chính là thứ sâu xa nhất tồn tại, Dương Diệc Phong chính là từ trong Ngũ Hành Bổn Nguyên để tiếp cận đạo.

Người và động vật khác nhau lớn nhất chính là người có thể tạo ra công cụ, lợi dụng công cụ. Nếu trong thiên địa đã có một ít bổn nguyên tồn tại, lại được Dương Diệc Phong phát hiện ra thì sao hắn không cần được? Chẳng lẽ Dương Diệc Phong muốn gào lên một cách lẫm liệt rằng:

- Lão tử ta là thiên tài, không cần những “công cụ” này lão tử cũng có thể thành đạo.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK