Đạo tinh túy của thiên lôi không ngờ cứ như vậy đã bị ba thanh tiểu kiếm nho nhỏ hấp thu. Sau đó ba thanh tiểu kiếm lại ngân lên hai tiếng hưng phấn rồi ẩn vào Như Ý Thiên Huyễn Châu, ba thanh kiếm này biến thành đồ án tam tài. Các đồ án tương ứng cùng nhau hợp thành một trận thế càng thêm huyền ảo, càng thêm cường đại.
Thật không ngờ Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận ở trên Như Ý Thiên Huyễn Châu lại thần kỳ như vậy. Phòng ngự đã kỳ diệu như vậy thì công kích còn thần kỳ thế nào?
Dương Diệc Phong vô cùng vui mừng, pháp bảo có khí linh thật không tầm thường, tự động có thể hổ chụ, lại còn biết cách lựa chọn cách ứng phó. Xem ra tại nơi hung hiểm địa phương này mình cũng có chút vốn chống lại, nếu không cần thận thì hình thần câu diệt .
Dương Diệc Phong trong lòng âm thầm nhắc nhở mình phải cẩn thận, con đường phía trước còn dài, không biết còn gì đợi mình. Hiện nay hắn cũng không phải chỉ có một mình nữa, còn có một hồng nhan đang đợi mình quay về, còn một đống huynh đệ đang lo lắng cho an nguy của mình, hơn nữa hắn còn có tâm nguyện hoàn thiện Hư Không Ngưng Kiếm Thuật lấy lực chứng đạo còn chưa hoàn thành. Hắn tuyệt đối không thể ngã xuống ở đây.
Qua hai ngày, Dương Diệc Phong chật vật tránh né những đạo thiên lôi nhỏ bẻ đỏ rực khắp trời, tay không ngừng dùng kiếm chặn những đạo lôi điện lớn. Cách đây một ngày một đêm, ngoài thần lôi to như cổ tay là Thanh Minh Ma Lôi và Bắc Đẩu Hỏa Lôi thì còn có thêm loại lôi điện nhỏ xíu như cây đũa nhưng tốc độ rất nhanh, uy lực lại thêm cường đại.
Dương Diệc Phong dốc toàn bộ tốc độ, mong muốn nhanh chóng ly khai khu vực quái quỷ này. Thực lực của Dương Diệc Phong hôm nay rất khó tránh né hay ngăn cản hồng sắc tật lôi, tuy nhiên cũng may ở đây không còn vòi rồng và hắn laị có Như Ý Thiên Huyễn Châu bảo vệ. Điều làm Dương Diệc Phong khổ não chính là Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận biến ảo vô cùng, mỗi loại biến ảo có một tác dụng khác nhau nhưng pháp lực của Dương Diệc Phong không thể cung cấp cho biến ảo. Mỗi lần biến là làm cho Kiếm Nguyên trong cơ thể Dương Diệc Phong gần khô cạn, nếu hắn không có pháp kiếm hấp thu và chuyển hóa linh khí bên ngoài thì Dương Diệc Phong không biết mình còn đứng đây hay không.
Lúc này, trên người Dương Diệc Phong có hơn mười thanh tiểu kiếm tạo thành một trận pháp phòng ngự đem thiên lôi cản lại, đồng thời còn đưa một chút lôi lực bổ sung cho cơ thể. Đám Hồng Sắc Tế Lôi càng ngày càng như mưa phùn đập lên đám kiếm trận trên người Dương Diệc Phong, phòng ngự kiếm trận không đủ nên hắn phải điên cuồng dùng kiếm ngăn cản hồng lôi đầy trời.
- Mẹ nó, những thằng Hồng Sắc Tế Lôi này khó chơi quá, Kinh Thiên , bây giờ phải làm sao?
Dương Diệc Phong lo lắng hỏi Kinh Thiên.
- Những đạo Hồng Sắc Tế Lôi này tuy rằng tốc độ cực nhanh, uy lực cực lớn nhưng cũng không thể đánh vỡ Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận của ngươi.
Kinh Thiên bình tĩnh nói.
- Cái này ta biết nhưng pháp lực của ta hiện tại không thể chống đỡ sự biến ảo của trận pháp. Nếu kéo dài thêm ta sợ rằng tốc độ bổ sung không kịp với tốc độ tiêu hao, sẽ nhanh chóng lấy hết Kiếm Nguyên toàn thân của ta.
Dương Diệc Phong cấp tốc nói.
- Chưa nghe ta nói xong mà đã tơm hớp, ngươi đừng chống lại những hồng lôi đáng ghét này nữa mà tập trung vào Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận, dùng tốc độ tối đa bay ra khỏi khu vực này.
Kinh Thiên nói.
- Chủ ý không sai nhưng ngươi đừng quên rằng dù pháp lực của ta có ở lúc đỉnh phong cũng không thể duy trì sự biến ảo của trận pháp lâu được. Độ tiêu hao Kiếm Nguyên của nó ta không thể chi trì.
Dương Diệc Phong nói với Kinh Thiên.
- Ngươi ngu quá, ngươi không thể ăn đan dược bổ sung hay sao? Trong Hư Không Thần Giới có vô số linh đan diệu dược, ngươi dùng một ít đan dược bổ sung Chân Nguyên để ăn , sau đó toàn lực chống đỡ biến hóa của Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận rồi lao về phía trước. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao ?
Kinh Thiên lớn tiếng mắng.
- Ở, đúng rồi . Ta sao lại quên đi linh đan?
Dương Diệc Phong giật mình tỉnh giấc, vui vẻ nói.
- Ngươi trước tiên lấy ra một hai bình khôi phục chân nguyên vừa đi vừa ăn, thiếu thì lấy thêm. Dùng loại Phục Thần Nguyên Lực Thần Đan ấy.
Kinh Thiên phân phó, Phục Thần Nguyên Lực Thần Đan là loại siêu cấp tiên đan quý hơn cả ngàn lần so với Bích Linh Đan. Bích Linh Đan đối với người tu chân dưới Độ Kiếp Kỳ vô cùng hiệu dụng nhưng nếu đã vượt qua thiên kiếp thì không hiệu dụng, hoặc là đối với Tán Tiên, Tán Ma cũng không có tác dụng. Những người này Chân Nguyên đã chuyển hóa thành loại Chân Nguyên cao cấp hơn là Tiên Nguyên hoặc Ma Nguyên nên không có tác dụng. Đối với Dương Diệc Phong thì hắn không có Chân Nguyên, chỉ có Kiếm Nguyên nên Bích Linh Đan cũng không có tác dụng.
Dương Diệc Phong thu hồi pháp kiếm, hắn theo sự chỉ dẫn của Kinh Thiên lấy ra vài bình Phục Thần Nguyên Lực Thần Đan, đồng thời ngậm sẵn trong miệng vài viên để đối phó với bất cứ tình huống nào. Sao đó hắn vận chuyển pháp lực chống đỡ sự biến hóa của Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận.
Vốn chỉ có hơn mười thanh phi kiếm phòng thủ thì bây giờ đã có hơn trăm thanh phi kiếm đem Dương Diệc Phong bao lại. Tổng cộng hiện tại có một trăm linh tám tiểu kiếm lóe ngân quang vận chuyển theo một quỹ đạo huyền diệu. Trong chốc lát một vòng ánh sáng bao quanh người Dương Diệc Phong, đem hắn bảo vệ bên trong. Ở bên ngoài, Hồng Sắc Tế Lôi điên cuồng đánh xuống nhưng không thể nào đánh xuyên qua vòng ánh sáng, hơn nữa còn bị vòng ánh sáng hút đi một nửa lực lượng, phần còn lại thì bị hất văng ra.
Lực phòng ngự đích xác kinh người nhưng tốc độ tiêu hao Kiếm Nguyên trong cơ thể Dương Diệc Phong cũng kinh người. May mà là Dương Diệc Phong chứ thay bằng một người Đại Thừa Kỳ thì chỉ ba giây là bị vòng ánh sáng này hấp hết Chân Nguyên. Dù là Dương Diệc Phong cũng chỉ chống đỡ được khoảng sáu mươi giây, qua đó cũng thấy sự kinh khủng của kiếm trận này.
Lúc này Dương Diệc Phong đâu dám chần chừ, hắn bay theo phương hướng đã chọn với tốc độ cao nhất. Cùng lúc đó vừa hấp thu linh khí vừa nuốt thần đan để phục hổi Kiếm Nguyên.
Cứ như vậy, Dương Diệc Phong giống như một “con rùa” , vừa lấy tốc độ cực hạn phi hành, vừa nuốt đan được liên tục. Những thần đan vô cùng trân quý bị Dương Diệc Phong ăn như ăn kẹo, may mà ở đây chỉ có mình hắn chứ để người khác nhìn thấy thì thể nào cũng chửi hắn là thằng xa xỉ.
Dương Diệc Phong vừa bay vừa ăn, lúc này hắn mới nhận ra mình xui xẻo thế nào . Phương hướng mà hắn chọn không ngờ lại là đi sâu vào trong Tuyệt Vọng Hải Uyên . Hiện tại muốn đổi đường đi cũng không còn ý nghĩa gì , hơn nữa ai mà biết thay đổi tuyến đường còn có nguy hiểm gì không? Vì vậy Dương Diệc Phong tiếp tục kiên trì đi về phía trước.
Dương Diệc Phong vừa bay vừa điên cuồng chửi bới Ma Phong, nếu không bị Ma Phong trói lại thì giờ hắn đã tăng cao pháp lực, ôm mỹ nhân quay về Ma Tông. Hiện tại không chừng nằm trong Thiên Ma Cốc uống rượu nghe đàn. Nghĩ đến Mộng Yên Nhiên, Dương Diệc Phong lại cảm thấy đau lòng. Hắn quyết tâm bay thật nhanh về phía trước, dù cho ở trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu hiểm địa hắn cũng phải vượt qua. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK