Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiên hoàng di thể chưa lạnh, thì các vị nhi tử đã công kích nhau bên linh cửu. Diện tích của Sở Quốc mở rộng, thực lực cường thịnh, bách tính an cư lạch nghiệp, trong triều quang vinh, quân sự tăng mạnh đều là công lao của tiên hoàng. Đáng tiếc không có người nào hoàn mỹ, hắn là hoàng đế tốt nhưng lại không phải là người cha tốt.

Vị hoàng đế anh minh này đối với giáo dục con cái vô cùng có hệ thống nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến bọn họ, cũng chưa bao giờ cho bọn họ nhiều tình cha con.

Hiện tại hắn đã chết, mười ba nhi tử không thèm lưu ý đến một người phụ thân như hắn vừa qua đời, trái lại rất lưu ý đến ngôi vị hoàng đế của hắn. Trình diễn của hai bên vô cùng đặc sắc, có thể nói vị hoàng đế anh minh này quả là một người cha thất bại.

Mắt thấy hai bên giương cung bạt kiếm, sắp đánh nhau đến nơi nhưng Hạng Thiên Vũ vô cùng chính nghĩa lẫm liệt khuyên rằng :

- Hai vị ca ca, xin nghe tiểu đệ nói một lời.

- Thập tam ngươi nói đi.

Hạng Thiên Minh hòa hoãn quay sang Hạng Thiên Vũ nói.

- Được, thập tam, có gì cũng nói nhanh đi .

Thái độ của Hạng Thiên Long giống như chủ thượng nói chuyện với thuộc hạ.

- Hai vị ca ca, hiện nay chính là tang lễ của phụ hoàng, việc nhỏ này đợi sau tang lễ rồi tính toán có được không?

Hạng Thiên Vũ đề nghị.

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều không hẹn mà so sánh hắn với hai vị vương tử kia :

- Thập tam vương tử thật có hiếu tâm hơn hắn tam vương tử và thái tử.

Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh không phải ngu ngốc, vừa rồi chỉ là vì quyền lực làm hôn mê suy nghĩ. Sức mạnh của quyền lực có thể làm bất cứ người nào điên cuồng. Hai người bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại , hừ một tiếng rồi liếc mắt nhìn nhau rồi tiếp tục khóc lóc kể lể. Lúc này tiếng khóc vang trời lại vang lên, còn thê thảm hơn vừa rồi.Nếu Dương Diệc Phong ở đây chắc cười đâu cả bụng, người ta nói con hát vô tình nhưng xem ra hoàng gia mới là vô tình. Tại sao không ai thấy rằng dù quyền lực thông thiên thì khi chết đi cũng chỉ còn là một nắm đất mà thôi.

Tang lễ phải diễn ra bảy ngày nhưng mới ngày đầu tiên thì Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long đều cáo bệnh nằm nhà, chỉ lưu lại tay chân ở lại để xem tình hình. Hạng Thiên Vũ biết rõ Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh quay về là để chuẩn bị nhưng hắn không vội bởi vị hắn đã nắm chắc thắng lợi.

Hạng Thiên Vũ quỳ gối trước linh vị của Sở Vương, trên mặt đầy nét bi thống vạn phần nhưng trong lòng lại oán hận thầm nghĩ:

- Phụ hoàng ơi phụ hoàng, ngươi thật sự đi quá nhanh nếu không ngươi sẽ thấy ai mới là người chiến thắng cuối cùng. Tuy nhiên cũng không quan hệ, ngài ở dưới cửu tuyền cứ mở to mắt để xem thằng con mà ngươi ghét nhất còn hơn đám phế vật kia cả ngàn vạn lần. Ai dà, ngài dù sao cũng là cha của ta , ngài yên tâm, giang sơn của ngài ta sẽ làm cho hắn thiên thu vạn tuế, nhất thống đại lục coi như đền ơn công sinh thành của ngài.

Hạng Thiên Vũ suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến những thù hận trước đây, nghĩ đến cái chết của mẫu thân, cuối cùng cũng thở dài. Hắn còn có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành.

Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh đang chuẩn bị nhân mã , Hạng Thiên Minh là vì việc cướp ngôi hoàng đế bảy ngày tới còn Hạng Thiên Long là vì bảo vệ ngôi hoàng đế. Hai người hoàn toàn không biết tất cả các hướng đi của bọn họ đều nằm trong bàn tay của Hạng Thiên Vũ.

Hạng Thiên Vũ cũng không lơ là, sư tử vồ thỏ còn phải dùng hết toàn lực. Hắn một mặt điều tra rõ cái chết của tiên vương, một mặt lại âm thầm thu mua các quan viên theo phe thái tử và tam vương tử.

Vào buổi tối ngày thứ sáu, tiếng khóc vang vọng khắp nước Sở ngưng bặt. Tất cả đều khôi phục lại sự bình tĩnh, bách tĩnh vẫn đang an cư lạc nghiệp. Các cửa hàng lại khai trương .. Tất cả bá quan đều lựa chọn trầm mặc bởi vì ai cũng biết rằng trước khi bão tố trời rất yên ắng.

Trong phòng trà của Hạng Thiên Vũ .

- Lý đại nhân, sự tình đã điều tra xong chưa?

Hạng Thiên Vũ hỏi Lý Lâm Hưng.

- Thập tam điện hạ cứ yên tâm đi, tại hạ đã điều tra rõ.

- Như thế nào ?

Hạng Thiên Vũ trầm giọng hỏi.

- Bệ hạ chết vì một loại mê hương không màu không mùi. Loại mê hương này nếu là người thường ngửi vào thì chỉ vị choáng váng đầu óc, không đến mức chết. Tuy nhiên bệ hạ đang mang trọng bệnh trong người nên khi ngửi vào chỉ có nước tử vong, nhìn qua không hề có chút dấu tích. Nếu không phải tại hạ có chút bản lĩnh thì sợ rằng cũng không thể tìm được manh mối.

Lý Lâm Hưng đem sự tình nói cho Hạng Thiên Vũ nghe.

- Người nào?

Hạng Thiên Vũ nghe xong thì ngoan lệ hỏi, trong ánh mắt lộ ra một tia giết người.

- Nhạc Tiến.

Lý Lâm Hưng mặt lạnh lùng nói ra tên người. Sau đó giải thích thêm :

- Lúc đầu ta cũng không nghĩ đến hắn bởi vì trước đó không lâu ta có chút nặng tay đánh hắn bị thương. Không ngờ hắn khỏi nhanh như vậy và lợi dụng tình huống này, một mặt hắn ra vẻ bị thương không ra ngoài, một mặt lại âm thầm lẻn vào cung hành thích.
Hạng Thiên Vũ nghe xong gật đầu cũng không nói gì thêm. Hắn rót một ly trà rồi uống một miếng , uống xong hắn xoay xoay ly trà trong tay hơn nửa ngày mà không nói gì.

Lý Lâm Hưng biết rằng lúc này Hạng Thiên Vũ đang suy nghĩ nên cũng không quấy rầy, cứ yên lặng ngồi một bên. Nhạc Tiến đúng là hơi khó xử lý bởi vì dù sao hắn cũng có ân tình với Mộng Yên Nhiên, phía sau Mộng Yên Nhiên là Dương Diệc Phong và Ma Tông. Vi vậy, Lý Lâm Hưng không tiện chủ trương. Hắn cũng biết nếu giết Nhạc Tiến thì Dương Diệc Phong cũng chẳng nói gì nhưng nếu lỡ để Mộng Yên Nhiên biết thì hơi mệt. Dương Diệc Phong không ở đây nên hắn không dám chủ trương, cứ dứt khoát giao cho Hạng Thiên Vũ xử lý.
Một lát sau, trong thời gian nửa nén hương. Hạng Thiên Vũ biểu tình ngưng tụ lớn tiêng nói rằng :

- Giết. Nhưng để cho hắn được toàn thây.

Lý Lâm Hưng liếc mắt nhìn Hạng Thiên Vũ than thở trong lòng:

- Quả nhiên chủ thượng không nhìn nhầm người, thật là quyết đoán và độc ác, hơn nữa xử lý vô cùng tốt.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng trả lời:

- Tại hạ hiểu rồi.

…………..

- Nhạc tiên sinh, sự tình chuẩn bị thế nào rồi?

Hạng Thiên Minh ngồi ở chủ vị, từ trên cao nhìn xuống hỏi thăm.

- Tam điện hạ xin cứ yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa. Hạng Thiên Long “giết” cha đoạt ngôi, giả truyền thánh chỉ, chứng cứ vô cùng xác thực. Tiếp theo điện hạ sẽ nhanh chóng lên ngôi .

Nhạc Tiến báo cáo.

- Cao thủ của Lục gia, lại thêm những vị tiền bối do Nhạc tiên sinh đi ngàn dặm mời đến. Với lực lượng như vậy thì bản điện hạ thật muốn xem Hạng Thiên Long lấy gì để đấu với ta.

Hạng Thiên Minh hùng hồn nói.

Trong phòng có vài tên dị sĩ cổ quái cũng không hẹn mà cười to, mặt mày hưng phấn vô cùng.

…….

Hạng Thiên Long cũng không phải tên ngốc, hắn điều động tất cả binh mã mai phục trong đại điện của hoàng cung. Càng dựa vào thánh chỉ của tiên hoàng và sư phụ của hắn là một trong các cung phụng trong đại nội: Tồi Kim Thủ Hoàng Ngọc Long. Tất cả đã bố trí ổn thỏa chỉ đợi ngày mai đến.

Tất cả các gia tộc trong nước Sở cũng đều có sự chuẩn bị, chỉ mong ngày mai nhanh đến. Đêm nay, ánh trăng nhô lên cao đẹp vô cùng, trong phạm vi vạn dặm không hề có một chút mây, xa xa truyền đến vài tiếng gõ cầm canh và tiếng chó thình thoảng lại sủa vang…. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK