Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày mới đến.

Mười ba vương tử, không thiếu một người đều đã đi đến đại điện của hoàng cung. Đám người phân làm hai phe mà đứng, dẫn đầu là Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long. Hạng Thiên Long mở trừng đôi mắt, hung hăng nhìn Hạng Thiên Minh còn Hạng Thiên Minh lại dùng ánh mắt thâm hiểm nhìn Hạng Thiên Long. Quả là không có thứ nào tốt. Hạng Thiên Vũ vẫn như cũ đứng ở trận doanh của phái trung lập, mọi người ở đây tất cả đều thuần phục hoàng thất chính thống, là đám cựu thần theo tiên vương từ lâu trong đó có Lý Lâm Hưng.

Lý Lâm Hưng dùng thần thức đảo qua một vòng liền nắm rõ tình hình trong ngoài đại điện. Khắp nơi đều đầy cao thủ, có mấy người là đại nội cao thủ, còn lại đa số đều là khí tức xa lạ.

Lý Lâm Hưng đưa tình huống truyền âm cho Hạng Thiên Vũ, Hạng Thiên Vũ nghe xong cũng không thể không tặc lưỡi. Xem ra cao thủ của hai bên không ít, còn đông hơn trận chiến lúc trước ở nước Yến. Tuy rằng chỉ có một Thượng Tiên Cấp là Lý Lâm Hưng đang đứng đây và một Thượng Tiên Cấp là Tà Dương đang ở trên không trung nhưng Thần Cấp thì có rất nhiều. Nếu không tính đến phe hắn thì lực lượng của hai bên Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh đã có hơn hai mươi Thần Cấp cao thủ.

Toàn bộ cao thủ cung phụng của đại nội đều ở phe của Hạng Thiên Long cũng không kỳ quái vì sư phụ của Hạng Thiên Long chính là một trong các cung phụng cao thủ trong đại nội: Tồi Kim Thủ Hoàng Ngọc Long.
Thế nhưng bên Hạng Thiên Minh cũng không thua kém , hắn được Lục gia chống lưng vì dù sao mẹ của Hạng Thiên Minh cũng là em gái của Lục gia chủ. Ngoài ra còn có Nhạc Tiến và mấy tên cao thủ xa lạ .

Hạng Thiên Vũ lặng lẽ nở một nụ cười, tình huống này không phải là rất tốt hay sao? Hắn muốn nhìn ánh mắt của Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh khi hắn chiến thắng, nhất định là vô cùng đặc sắc.

Mọi người đã đến đủ, lão thái giám lại lấy ra quyển thánh chỉ vàng óng. Tuy rằng mọi người đều biết quyển thánh chỉ kia và đại cục không quan hệ với nhau nhưng dù sao ai muốn ngồi ở vị trí hoàng đế cũng đều muốn “danh chính ngôn thuận”

Lão thái giám đang muốn đọc thánh chỉ thì Hạng Thiên Kiên lại đứng dậy la lớn:

- Công công, chậm đã.

Lúc này Hạng Thiên Minh nở một nụ cười vô cùng hài lòng, Hạng Thiên Vũ trong góc cũng càng thêm hài lòng. Lúc này chỉ có một người không hài lòng đó là thái tử Hạng Thiên Long.

- Lão Thất, không được hồ đồ.

Hạng Thiên Long quát.

- Đại ca, thất đệ làm vậy cũng chỉ vì muốn biết rõ nguyên nhân cái chết của phụ vương mà thôi, tại sao ngươi lại phản đối ? Lẽ nào ngươi có tật giật mình?

Hạng Thiên Minh chen vào nói.

- Hai thằng nói bậy, đưa chứng cứ ra đi.

Hạng Thiên Long tức muốn xịt lửa.

- Được, ngươi muốn chứng cớ sao ? Lão thất, đưa cho hắn nhìn.

Hạng Thiên Minh cũng quát lên.

Hạng Thiên Kiên nghe xong liền cười cười nhìn Hạng Thiên Long rồi đi đến một người lão giả hạc phát đồng nhan thi lễ nói :

- Phủ thừa tướng, ngài là một trong ba vị nguyên lão, đức cao vọng trọng, tin rằng ngài nhận ra được con dấu của ngọc tỷ truyền quốc phải không?

Vị lão giả này là người đứng đầu quan văn, tổng quản các bộ chính vụ trong cung , chính là thừa tướng đại nhân. Hắn là trụ cột của Sở Quốc, rất trung thành và tận tâm, hơn nữa lại là một Thần Cấp cao thủ thâm tàng bất lộ.

- Không sai, cựu thần đương nhiên nhận ra .

Phủ Hữu Hi hồi đáp.

- Vậy xin mời Phủ thừa tướng lên xem thử thánh chỉ này là thật hay giả?

Hạng Thiên Kiên khiêm tốn nói .

Phủ Hữu Hi thở dài một tiếng rồi quay sang vị công công nói :

- Công công, có thể đưa thánh chỉ cho lão phu coi không?

Lão thái giám cung kính đưa qua nói :

- Xin mời thừa tướng xem.

Phủ Hữu Hi tiếp nhận thánh chỉ, tỉ mỉ xem qua con dấu rồi nói:

- Con dấu này là giả.

- Cái gì? Không có khả năng, không có khả năng ….

Hạng Thiên Long sợ hãi , hắn vốn dựa vào quyển thánh chỉ kia, giờ lại là giả thì sao mà không kinh hoảng được ?

Hạng Thiên Minh cười tươi như hoa, vô cùng hài lòng.

Phủ Hữu Hi thở dài, thái tử quả là không phải lựa chọn tốt cho ngôi hoàng đế, hắn không biết rằng quyển thánh chỉ này kỳ thật không đại biểu cho cái gì, vị trí kia chỉ có người nào cao tay hơn mới ngồi được. Thái tử ngay cả ưu điểm và khuyết điểm của mình còn không rõ thì làm sao thắng địch?

- Thái tử điện hạ, ngọc ấn trên thánh chỉ là giả. Ngọc ấn thật phải có một vết nhỏ ở chữ “Phụng”, nếu thái tử không tin có thể xem lại Ngọc ấn.

Phủ Hữu Hi bo bo giữ mình, nói xong liền lập tức lui về đứng chỗ cũ. Dù sao Ngọc ấn trên long tọa hắn không dám cầm qua, cầm vào là đại phiền toái. Về điều này hắn làm quan mấy chục năm sao mà không hiểu cho được \?

Các vị vương tử, kể cả thái tử Hạng Thiên Long cũng không có ai dám cầm Ngọc ấn lên xem bởi vì chỉ có Sở Vương mới có quyền cầm lên.

- Công công, ngươi cầm lên xem thử coi.

Thái tử Hạng Thiên Long nghĩ đến lão thái giám kia, đích xác người này đi là hay nhất.

- Nô tài xin tuân lệnh.

Vị thái giám kia cũng không phải đứa ngốc, ở đây ngoại trừ hắn quả là không có ai dám cầm lên xem.

Lão thái giám đi lên long tọa, cung kinh cầm lấy Ngọc ấn xem qua rồi thi lễ đặt xuống. Hạng Thiên Minh nhanh chóng đánh mắt cho Nhạc Tiến.

Lão thái giám quay lại chổ cũ rồi than thở.

- Phủ thừa tướng nói đúng, thánh chỉ quả nhiên là giả.

Thái tử đang muốn phản bác thì Hạng Thiên Minh nhân cơ hội này lập tức đứng lên nói:

- Lão đại, ngươi còn lời nào để nói không? Ngươi giả truyền thánh chỉ là việc đã rõ. Ngươi làm sao có tư cách đăng cơ đây? Người đâu, đem thái tử bắt lại cho ta.

Hạng Thiên Long nghe xong thì giận đỏ mặt, hắn thoáng một cái đã hiểu ra tất cả:

- Lão tam ngươi thật độc ác, tất cả đều là sự an bài của ngươi phải không? Hừ ngươi muốn diệt trừ ta sau đó ngươi lên kế vị. Thật là chủ ý hay nha, nhưng ngươi đừng quên ta là thái tử, phụ hoàng chết thì ta kế vị. Dù không có thánh chỉ thì sao? Ta vẫn là người thừa kế, vậy ta làm giả thanh chỉ làm gì? Hừ, ngươi thật là mưu mô xảo quyệt, người đâu bắt hắn lại cho ta…

Hai bên nhân mã lập tức nhào vào đại điện, tình huống này hình như hai bên đã tập vô số lần hay sao mà vô cùng nhịp nhàng. Phủ Hữu Hi cũng dẫn đám quan viên trung lập , vô cùng kinh nghiệm mà rời khỏi đại điện. Hai bên nhân mã cũng từ từ ly khai đại điện ra trước sân rộng trước điện. Lúc này cấm quân cũng không thấy một bóng người .

Hạng Thiên Vũ vô cùng kích động, hắn mong đợi giây phút này đã lâu , cuối cùng thì nó đã diễn ra rồi. Tất cả sự kiện đều đúng như mong muốn của hắn, tiếp theo chỉ cần bọn họ liều mạng xong thì hắn sẽ đi thu dọn tàn cục. Tuy rằng hiện tại mình đủ sức chống lại bọn họ nhưng chỉ cần bảo vệ được tối đa lực lượng thì không phải tốt hơn hay sao ?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK