Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệc Phong tại Ảo trận phá vỡ tâm ma, cũng tức là đã phá luôn Ảo trận. Hắn tiếp tục đi về phía trước.

- Không biết phía trước còn có cái gì ?

Dương Diệc Phong hỏi Kinh Thiên

- Ta làm sao mà biết được, ngươi tự đi thử rồi sẽ biết

Kinh Thiên trả lời

- …….

Dương Diệc Phong trong lòng giơ ngón tay giữa vào Kinh Thiên, cũng không để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước.

- Cái Nhiệt Luyện Thụ Hải chết tiệt này không ngờ đều là ao đầm và cây cối, còn có trận pháp thiên nhiên. Mẹ nó, nếu vận khí của ta không tốt thì chắc tiêu rồi. Cái khí trời ở đây thật quỷ dị, nóng quá đi mất, ta sắp chịu không nổi rồi . Chắc phải nóng hơn 10000 độ. Chó chết thật, sao cây cối ở đây càng lúc càng to, càng lúc càng xanh tốt như vậy ? Thật là kỳ lạ a … Mẹ kiếp, ta fuck ngươi ông trời

Dương Diệc Phong giơ ngón giữa lên trời, bất quá ông trời còn đang bận chơi cờ với Chu Công, không rảnh rỗi mà để ý đến hắn.

Dương Diệc Phong lại tiếp tục nhảy lên cây, dùng kiếm chém cành. Tốc độ và lực dùng kiếm của Dương Diệc Phong đã tốt hơn rất nhiều. Hiện tại hắn không cần dùng kiếm nguyên , chỉ cần dùng nội khí cũng có thể vừ nhắm mắt vừa chặt trúng.

Chém xong một ít cành cây hắn vừa muốn nhảy xuống thì thấy ở phía xa có một đám sương khói mờ ảo. Dương Diệc Phong nhíu mày, có phải mình lại bị ảo giác hay không ? Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì nên tát thẳng vào mặt mình

- Sao ta ngu vậy nè, không phải là ta mới học được Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn hay sao

Dương Diệc Phong dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn nhìn về phía trước, chỉ thấy trong đầu hiện lên hình ảnh của một hồ nước, trên hồ nước bao phủ hơi sương dày đặc. Với pháp lực hiện tại của mình, Dương Diệc Phong thật sự không thấy rõ lắm. Nhưng dù sao cũng mặc kệ, chỉ cần không phải ảo ảnh là được rồi

- Hồ nước ? Hơn 10000 độ vẫn có nước ? Quả thật không thể ngờ a, nếu nói nham thạch nóng chảy mình còn tin chứ còn hồ nước thì …

Dương Diệc Phong hướng về phía hồ nước chạy đến. Hiện tại đã trải qua mấy tháng không ngừng được rèn luyện trong nhiệt độ cao nên thân thể của hắn vô cùng cứng cáp. Nó có thể so sánh với độ cứng của phi kiếm cấp 7. Có thể nói rằng ngoại trừ thân thể của yêu thú thì không có ai có thể so sánh được với hắn.

Thật ra là do Dương Diệc Phong hơi ngốc nghếch, có một bộ quần áo là một bảo giáp thần y trong Hư Không Giới Chỉ. Bộ đó gọi là Vô Trần Thiên Y, mặc hắn có thể nước lửa bất xâm, bách bệnh tránh xa, lại còn có thể biến ảo thành các loại quần áo theo ý thích. Nếu như Dương Diệc Phong biết mà mặc vào thì không cần để ý đến loại nhiệt độ này. Ngay cả Lục Muội Chân Hỏa cũng không thiêu nổi hắn. Dương Diệc Phong không biết nên lần này vô tình giúp cho thân thể của hắn trở nên cường đại, dung nạp chân nguyên cũng càng nhiều

Nhìn thì không xa nhưng Dương Diệc Phong nhảy cả nửa ngày mới đến. Khi đến bên bờ hồ, hắn thấy một đám sương cuồn cuộn trên mặt hồ, nước hồ sôi sục trào bọt trắng xóa. Dương Diệc Phong dùng thần thức quét xuống hồ nước thì thấy nhiệt độ trong hồ đã cao hơn 10000, dưới nước không hề có một loại động vật nào mà chỉ mó một đám vài đám cỏ. Cỏ và nước ? Dương Diệc Phong cảm thấy cỏ và nước ở đây có chút giống với cây và đầm lầy ngoài kia. Chứng tỏ chúng nó vô cùng thân thích.

Dương Diệc Phong ném vào cành cây xuống nước, cành cây nổi bập bềnh trên mặt hồ, ngoài ra không có bất kỳ tình huống nào xảy ra. Dương Diệc Phong thở hắt ra, may mà BUG “cây và nước” vẫn có thể dùng được nếu không hắn không biết làm sao để đi qua bờ bên kia.

Hồ này rộng không biết bao nhieu cây số, thần thức của hắn hiện tại không thấy được bờ bên kia. Có lẽ hắn so với hồ Thanh Hải còn lớn hơn nhiều. Dương Diệc Phong thu lại thần thức rồi dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn xuyên qua đám sương trắng nhìn vào trong hồ, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một hòn đảo nhỏ giữa hồ. Dương Diệc Phong cảm thấy hòn đảo này chắc chắn phải có một bí mật nào đó

Dương Diệc Phong tính toán sơ qua khoảng cách từ bờ hồ đến hòn đảo nhỏ. Sau đó hắn chém thêm vài cành cây bỏ vào Hư Không Giới Chỉ rồi dùng cách cũ để tiến về hòn đảo. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra mình quá ngu ngốc, nơi đây là nước không phải là đầm lầy thì cần nhiều cành cây làm gì ? Đạt Ma có thể nhất vĩ độ giang, hắn còn ghê gớm hơn thì sao không làm được?

Dương Diệc Phong dùng nội khí vận dụng xảo kình đẩy cành cây trôi nhanh về trước.Chỉ trong chốc lát hắn đã thấy hòn đảo nhỏ. Dương Diệc Phong lộn vài cái đã nhảy lên đảo. Hắn bắt đầu đánh giá hòn đảo này, chỉ thấy linh khí trên đảo nồng đậm mà tràn đầy nhiệt khí, trong đó không ngờ lại có một tia sinh khí của thực vật. Linh khí ở đây nồng đậm nhưng không hề cuồng bạo

Dương Diệc Phong đã có thể sử dụng lại kiếm nguyên, tay phải hắn rủ xuống vận chuyển kiếm nguyên, chỉ trong chốc lát trên tay hắn đã xuất hiện một thanh trường kiếm. Dương Diệc Phong nhìn thanh kiếm, cảm thấy được sự câu thông giữa nó và linh khí, nhưng lại có chút gì đó không được tự nhiên. Hắn phát hiện ra thanh kiếm của hắn không có sinh mệnh nhưng linh khí bên ngoài dường như có sinh mệnh và nhiệt khí. Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ

Dương Diệc Phong dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn tìm tòi quanh hòn đảo nhỏ kỳ lạ này.Hắn thấy một nửa hòn đảo là do vô số nham thạch tạo thành, một nửa là do rừng cây tạo ra. Linh khí ở đây vừa có cái nóng của Hỏa, lại có sức sống của Mộc. Dương Diệc Phong đang muốn tìm hiểu thêm thì bỗng nhiên hắn phát hiện ra Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn không thể xuyến thấu một cái sơn cốc.

Dương Diệc Phong biết sơn cốc này chắc chắn ẩn dấu nhiều bí mật, hắn liền lấy thân hóa kiếm bay đến sơn động rồi từ từ đi vào

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK