Từ khi người của Lữ gia và Dương Diệc Phong xảy ra xung đột, tất cả các sứ giả của các nước ở phòng chữ Thiên và các thế gia khác đều đã biết vị Dương đại thiếu này không dễ trêu chọc. Dương đại thiếu gia ở Khách Hành Cư quả thật giống như con cua đi ngang.
Lữ Kim Thành cũng biết thực lực hiện tại của mình đấu không lại người hầu của Dương Diệc Phong , cho nên mặc dù thấy Dương Diệc Phong thì hắn tránh nhưng trong lòng không phục. Tự mình trở thành Thiên Tiên Chí Cảnh cao thủ, còn Dương Diệc Phong chỉ nhờ vào sự bảo vệ của người khác mới kiêu ngạo như vậy, hắn không muốn người ta nói mình nếu không phải là Đại thiếu gia của Lữ gia thì đã bị người khác làm thịt
Doanh Chính và Khương Thế Vi mỗi ngày đều cùng Dương Diệc Phong uống rượu phóng túng, chơi những trò mà Dương Diệc Phong chưa bao giờ nghĩ đến, nào là chọi gà, đấu trâu, đấu người, ngay cả yêu thú cũng có để đấu mặc dù chỉ là yêu thú cấp một. Yêu thú đó cũng phải Thiên Cấp cao thủ mới có thể bắt giữ. Dương Diệc Phong trong lòng bội phục sự dục vọng của con người
Chơi hết buổi sáng thì cả bọn trở lại Khách Hành Cư, trực tiếp đi thằng lên lầu ba. Chưởng quỹ đã quá quen nên đoán thời gian rất chuẩn thời gian mấy vị đại gia này trở về. Vừa lên đầu ba, ngồi chưa được bao lâu thì một bàn đầy rượu ngon và thức ăn đã soạn lên. Bốn người ngồi xuống, Ta Dương vẫn giữ thói quen cầm bầu rượu hầu Dương Diệc Phong uống, Dương Diệc Phong trước tiên gắp một miếng cá muối sau đó làm ngụm rượu , khà một tiếng vô cùng sảng khoái
Lúc này Lữ đại thiếu gia Lữ Kim Thành cũng vừa đi chơi mệt mỏi trở về, hắn vừa lên lầu ba đã thấy Dương Diệc Phong , tâm tình đang tốt bổng đột ngột đổi chiều. Nhìn mấy người Dương Diệc Phong ăn uống thật vô cùng phong phú, vốn hắn cũng muốn gọi nhưng món này để ăn nhưng thấy Dương Diệc Phong thì khó chịu. Hắn nói kháy
- Ôi Dương công tử, ngươi ăn những món này sao ? Không sợ nóng trong người à ? Hơn nữa mấy thứ này không xứng với tư cách của hai vị vương tử . Nhị vị vương tử không thể hạ mình ti tiện như vậy được
Tà Dương vừa nghe đã muốn xông lên cho thằng nhãi ranh một bài học thì bị Dương Diệc Phong ngăn lại nói
- Cũng đúng, như vậy sẽ nóng trong người, chúng ta chơi cả buổi sáng không thích hợp ăn những món ăn này, tiểu nhị đâu
Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị đã chạy lên cung kính hỏi thăm
- Khách quan có điều gì phân phó ?
- Giúp ta đổi một bàn thức ăn nhẹ nhàng một chút, ta và hai vị vương tử không thể bị người khác gọi là một đám hài tử hư hỏng được, làm tùy tiện một chút là được. Hai vị vương tử thấy sao ?
Doanh Chính và Khương Thế Vi trong lòng cười trộm không ngớt, bất quá cũng nghiêm trang trả lời
- Đúng vậy, chúng ta ăn thứ gì đó giảm nhiệt một chút , còn không mau đi làm đi
- Dạ, khách quan chờ một chút
Tiểu nhị cung kính hồi đáp
- Thực sự là đa tạ Lữ công tử nhắc nhở nha
Dương Diệc Phong không quên nói kháy Lữ Kim Thành
Quả nhiên Lữ Kim Thành giận quá đá tung cả cái bàn, hắn chỉ vào Dương Diệc Phong mắng
- Họ Dương, ngươi bất quá chỉ là một tên nhị thế tổ dựa dẫm vào người khác, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, có gan theo ta một chọi một đi
Những lời này vừa nói, hiện trường bỗng nhiên nhiệt độ giảm bớt. Tà Dương âm trầm nhìn Lữ Kim Thành, chỉ cần Dương Diệc Phong ra lệnh một tiếng thì cho thằng tiểu tử này ra đi, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng để sư tôn ta xuất thủ ? Thiên hạ đệ nhất gia Lữ Gia? Trong mắt Tà Dương chỉ như cục phân mà thôi. Chỉ cần Dương Diệc Phong hạ lệnh thì người này chết chắc rồi
Doanh Chính sắc mặt cũng nhục nhã, bọn họ biết tính tình của Dương Diệc Phong, nếu như Dương Diệc Phong này thực sự nổi giận vậy coi như Lữ gia đã xong, Tần Quốc của hắn cũng chẳng tốt hơn là mấy. Khương Thế Vi thì đang tự hỏi nếu hai bên đánh nhau thì mình sẽ giúp bên nào đây
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Dương Diệc Phong chỉ vô tình cười cười nói rằng
- Vậy cứ theo lời Lữ công tử mà làm, nếu không người khác lại nói Dương mỗ ta mất mặt lắm
Lữ Kim Thành nhãn thần sáng lên hỏi
- Ngươi đáp ứng ? Ngươi có hiểu rõ mình đang định làm gì hay không ? Đến lúc đó đừng đột ngột đổi ý nhé
Dương Diệc Phong gật đầu nói rằng
- Đương nhiên , ta không phải là loại tiểu nhân thay đổi thất thường
- Được, ta ở bãi đất trống trong nội viện chờ ngươi, tí nữa gặp lại
Nói xong hắn đi xuống lầu
Lữ Kim Thành vừa xuống lầu, Doanh Chính và Khương Thế Vi đã vội vàng khuyên nhủ
- Dương huynh à, ngươi cần gì phải đấu với hắn. Thực lực của Lữ Kim Thành đã đến Thiên Tiên Chí Cảnh đỉnh phong
- Ha ha, không sao, đây liên quan đến thể diện của gia tộc ta, tiểu tử này không giáo huấn không được, yên tam đi. Chỉ bằng vào hắn không phải là đối thủ của ta
Dương Diệc Phong uông rượu, lại đưa chén cho Tà Dương rót
Dương Diệc Phong nói là lời thật, Lữ Kim Thành đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, cho dù cao thủ thế tục mạnh cỡ nào đến thì Dương Diệc Phong phun một bãi nước miếng cũng đủ chết. Nhưng hai người Doanh Chính và Khương Thế Vi không biết lại cho rằng hắn không hiểu chuyện, nếu như có chuyện gì xảy ra thì quả thật phen này lớn chuyện rồi. Bọn họ thật sự hận không thể bóp chết Lữ Kim Thành hỗn đản
Một lúc lâu sau, Dương Diệc Phong và Tà Dương đi đến hậu viện. Không chỉ có toàn bộ người của Lữ gia ở đây mà ngay cả các sứ giả của các nước và các thế gia khác cũng đều có măt. Lữ Kim Thành mang vẻ mặt kiêu ngạo đứng ở trên đất trống. Dương Diệc Phong đi qua
Lữ Lương Thắng hỏi
- Dương công tử, các ngươi thực sự muốn luận bàn võ thuật
Dương Diệc Phong gật đầu nói rằng
- Không thể tránh được, Lữ công tử cứ nằng nặc yêu cầu thì tại hạ đành phải nghe theo
Lữ Lương Thắng đỏ mặt lên nói rằng
- Nếu như là tiểu bối luận võ, vậy chỉ cần chạm vào người là dừng lại , thế nào?
Dương Diệc Phong còn chưa kịp nói thì Doanh Chính và Khương Thế Vi đã nhanh chóng cướp lời
- Không sai, chúng ta tán thành, không thể làm tổn thương hòa khí
Dương Diệc Phong không thể nói mà chỉ nhún vai biểu thị không có ý kiến. Lữ Lương Thắng vừa muốn tuyên bố thì Dương Diệc Phong đã ngăn lại nói
- Ăn cơm cũng cần khai vị phải không?
Lữ Lương Thắng, Doanh Chính, Khương Thế Vi đều gật đầu, trong lòng không hiểu Dương Diệc Phong đề cập đến chuyện này để làm gì ?
Dương Diệc Phong đề nghị nói
- Không bằng chúng ta đánh cuộc, đổ xem ta và Lữ công tử ai thắng ai thua . Các vị thấy sao ?
Mọ người ở đây nếu không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là thế gia đệ tử, đánh bạc các kiểu là loại giải trí cực thịnh, hiện tại Dương Diệc Phong tự mình nói ra thì đương nhiên trầm trồ khen ngợi hưởng ứng mạnh mẽ. Lữ Lương Thắng nghĩ qua một chút, sau đó tự mình làm chủ cái . Ai bắt Lữ Kim Thành thắng thì một ăn một, ai bắt Dương Diệc Phong thắng thì một ăn mười. Một người là Thiên Tiên Chí Cảnh đỉnh phong, một người là Hậu Thiên đỉnh phong, không cần nhìn cũng đã biết kết quả
Dương Diệc Phong không thèm để ý , đợi mọi người toàn bộ đặt cược xong mới thấy , ngoại trừ Doanh Chính và Khương Thế Vi đặt mình thắng 1000 lượng thì không có ai đặt cho hắn. Dương Diệc Phong hướng Tà Dương đánh một cái ánh mắt, Tà Dương lập tức chạy qua
- Ta có thể đánh cược không ?
- Mọi người ở đây đều có thể chơi, ngươi đương nhiên không ngoại lệ.
Lữ Lương Thắng trả lời
- Có giới hạn không ?
Tà Dương lại hỏi
- Không giới hạn, cỡ nào cũng chơi
Lữ Lương Thắng trả lời
- Vậy ta đánh công tử nhà ta thắng. Đánh 200 vạn lượng hoàng kim.
Tà Dương ác ý đem toàn bộ tiền hắn đang có ra đặt cược
- Cái gì?
Lữ Lương Thắng sững sốt, như vậy không phải là đem tiền dâng lên cho hắn hay sao ??
Hắn cũng không nghĩ rằng nếu hắn thua sẽ phải trả 2000 vạn lượng hoàng kim, ở đây đều là những đại nhân vật của các nước, nếu Lữ gia thua thì ngay cả cơ hội để quỵt nợ cũng không có. 2000 vạn lượng hoàng kim, nếu Lữ gia phải trả thì dù có là Thiên hạ đệ nhất gia phen này cũng phải thắt lưng buộc bụng mà sống
Lữ Lương Thắng không chút khách khí nhận tiền cược rồi tuyên bố
- Bắt đầu
Dương Diệc Phong rút ra thanh bảo kiếm mà hắn mới mua mấy hôm trước. Thanh kiếm cho huyền thiết chế tạo tiêu tốn của hắn 5000 lượng bạc.
Dương Diệc Phong tay cầm kiếm, nhìn Lữ Kim Thành mà uể oải nói
- Lữ công tử, đến nhanh đi, đánh xong bản thiếu gia còn muốn đi ngủ trưa
Lữ Kim Thành tức điên lên, cũng rút ra trường kiếm dùng một chiêu Bạch Liên Tam Điệp Lãng quán trứ nội lực vào thân kiếm đâm về phía Dương Diệc Phong. Chiêu này chính là một trong những chiêu tinh diệu nhất trong kiếm pháp của Lữ gia, một kiếm hóa thành ba kiếm, một chiêu hóa thành ba chiêu. Kiếm sau so với kiếm trước uy lực tăng cao , chiêu sau càng hiểm độc hơn chiêu trước. Lữ Lương Thắng đứng ở một bên gật gù, tiểu tử này giỏi, không vì đối thủ yếu mà khinh địch. Lữ Lương Thắng có thể cảm nhận được Dương Diệc Phong chắc chắn sẽ bại dưới chiêu này, 200 vạn lạng hoàng kim coi như đã nằm trong tay hắn
Đáng tiếc, Dương Diệc Phong tựa hồ không có hứng thú chơi đùa, hắn nhìn thanh kiếm đang đâm thẳng vào hắn. Đúng lúc mọi người và Lữ Kim Thành nở nụ cười chắc thắng thì thanh kiếm trong tay hắn tùy tiện tâm trúng thanh kiếm trong tay Lữ Kim Thành, sau đó trường kiếm quét ngược một cái, chân đạp qua phải một bước rồi ngừng lại
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK