Lúc này trước mắt hắn chói lòa, hắn thấy được mẫu thân hắn mười tháng mang thai sinh ra hắn, bởi vì khó sinh nên chết đi. Tiếp theo là tất cả những chuyện mà hắn đã trải qua từ một tuổi đến mười tám tuổi. Năm hắn mười tám tuối, cha hắn mất đi, vĩnh viễn rời xa hắn, lúc đó hắn rất đau khổ, là khoảng thời gian hắn cảm thấy bất lực nhất. Đúng lúc đó thì Lâm Chân Chân xuất hiện. Người vợ hắn yêu thương nhất cho hắn sự ấm áp, cho hắn tình yêu , giúp hắn vượt qua khoảng thời gian này.
Sau đó hắn lao đầu vào học và yêu Lâm Chân Chân. Tiếp đến xây dựng sự nghiệp và kết hôn trong niềm hạnh phúc vô bờ, lúc đó hắn cảm thấy mình đã đạt được thành tựu trong cuộc sống. Tiếp theo hắn thấy hắn chịu đả kích, trờ thành hai bàn tay trắng. Sau cùng thấy vợ và đại ca hôn nhau, nỗi đau đó như xé ruột xé gan. Rồi cảm giác ngập tràn sự thờ ơ lạnh nhạt. Cuối cùng đầu óc trống rỗng …
Trong làn sương khói, chỉ thấy một mảng ánh sáng màu hồng bao vây lấy Dương Diệc Phong, ánh sáng ngày càng tăng, màu sắc không ngừng biến đổi thành các loại màu sắc : hồng, vàng, lam , lục, ánh kim, trắng , đen. Sau cùng biến thành ánh sáng bảy màu. Tất cả những điều này Dương Diệc Phong không hề biết. Hắn cũng không biết hắn may mắn đến mức nào, cái “cây táo” kia vốn là một đạo linh căn từ thời khai thiên lập địa, đạo linh căn này vô cùng bá đạo, hấp thu tất cả linh khí trong thiên địa mới hình thành được một quả. Quả này so với nhân sâm trong truyền thuyết còn trân quý hơn rất nhiều. Dù cho nhân sâm cũng có linh căn, cũng trân quý vô cùng nhưng làm sao có thể so sánh được với hắn ?? Hàng triệu năm qua, chỉ hình thành đúng một quả, điên cuồng hấp thu thiên địa vạn khí, chỉ có hấp thu mà không thải ra, vô cùng bá đạo. Nếu thêm vạn năm nữa, hắn chắc chắn sẽ thành tinh. Loại thiên địa linh quả này muốn thành tinh thật khó khăn vô cùng. Kể từ khi hắn sinh ra, không biết bao nhiêu triệu năm, vẫn hấp thu thiên địa vạn khí, nhật nguyệt tinh hoa, không có bất kỳ người nào đụng đến hắn. Biết về hắn, sợ rằng chỉ có một người, người này cũng không biết giờ đang ở đâu. Qua vạn năm nữa, hắn tuyệt đối là linh quả đầu tiên trên đời này thành tinh. Tu luyện lúc đó đối với hắn không phải bình thường, mà là ngồi hỏa tiễn, không, có lẽ so với hỏa tiễn còn nhanh hơn !!! Thế nhưng tên tiện nghi Dương Diệc Phong làm sao biết được điều này ? Dương Diệc Phong ăn hắn, sau này chắc chắn là phiền phức không ngừng. Tuyệt đối so với thịt Đường Tăng còn bổ hơn !!! Không phải nói đến thịt của linh quả kia mà chính là thịt của Dương Diệc Phong.
Cũng không biết qua bao lâu, Dương Diệc Phong mới tỉnh lại, khắp người hắn có một lớp nhờn nhờn hôi hám. Hắn cũng không thèm để ý, đến cái hồ nước gần đó tắm rửa, sau đó mặc lại quần áo và thu gom đồ cá nhân. Lúc này nếu có ai từng quen hắn, sẽ thấy nhãn thần của hắn so với quá khứ đã khác xa nhau. Tuy rằng lạnh lùng như nhau, nhưng cái lạnh lùng bây giờ của hắn đã không thể nào miêu tả được. Hắn hiện tại đối với vạn vật trên thế gian đều phai nhạt, nhân tình, tiền tài, tình yêu, tình thân, tất cả đều không còn giao động được lòng hắn. Hắn hiện tại là hoàn mỹ, hoàn mỹ tuyệt đối. Loại tâm tình này, sợ rằng tại Tu Chân Giới cũng chỉ có Đại Thừa kỳ cao thủ mới có thể có được. Nhưng loại này cao thủ cũng không biết đã đi đến nơi nào tiêu dao khoái hoạt, chờ ngày phi thăng, thế giới này với bọn họ đã không còn quan hệ.
Tiếp tục đi về phía trước, lần này hắn có phương hướng vì hắn cảm thấy phía trước có cái gì đó đang kêu gọi hắn. Loại cảm giác này, càng tiến lên phía trước lại càng kịch liệt. Cuối cùng, hắn đi đến phía trước một sơn động, ngẩng đầu nhìn lên thấy trên sơn động có viết hai chữ “Huyền Hư”. Trong động vô cùng sáng sủa, mặc dù không có gì phát sáng nhưng hắn vẫn thấy sáng sủa. Bên trong và làn sương khói bên ngoài tạo thành một sự đối lập, hoàn toàn khác xa các nguyên lý của quang học. Trong động rất sạch sẽ, rất đơn giản, chỉ có một cái bàn đá, ba cái ghế đá, trong góc có một cái giường bằng đá.
Hắn đi vào đến bên giường đá, rồi sau đó tiến lại cổ sàng. Bỗng nhiên, một tia sáng chớp hiện và chui vào mi tâm của Dương Diệc Phong rồi biến mất. Tiếp theo từ trong mi tâm hắn truyền ra một tiếng nói :
- “Kỳ quái, hắn dám đem Long Tu Quả ăn mà lại không chết, cái thứ quả đó không phải là rất lợi hại sao ? Chủ nhân chính vì sợ hắn hại người mới đem hắn
vào Huyền Thiên Hư Cảnh để không ai có thể ăn nó rồi chết. Ghê gớm, lần này lại có tên dám ăn ha ha.. Thật là một tên ngu ngốc và lãng phí. Hay là bản đại thần ta giúp ngươi đi !! Nếu không ngươi vừa ra ngoài, chưa đi được vài bước đã bị người khác đưa đi làm thịt ăn, thật là một thằng ngốc !”
Sau đó âm thanh biến mất. Một lúc lâu sau, Dương Diệc Phong từ trong hoảng hốt tỉnh lại, không còn nghe thấy tiếng nói vừa rồi, hắn cũng không thèm chú ý đến chuyện đó, tiếp tục đánh giá giường đá. Lúc này hắn phát hiện ở đầu giường có một chiếc nhẫn màu đen, Dương Diệc Phong cầm lên, nhìn không biết đây là loại gỗ gì ? Đem nó ướm thử vào các ngón tay thì khi vừa xỏ vào ngón tay giữa, trong nhẫn bỗng nhiên thò ra một cây châm, đâm nhẹ vào ngón tay hắn. Sau đó nhẫn cố định tại ngón tay giữa của bàn tay trái, bám chặt không buông. Dương Diệc Phong cũng không lưu ý đến, dù sao mang nó cũng không xấu.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Diệc Phong đi lại lung tung khắp nơi, phát hiện ra rằng dù hắn đi kiểu gì cũng không ra khỏi đám sương, nguyên nhân vì hắn không tìm được phương hướng. Cái phương hướng duy nhất hắn có thể xác định được chính là cái thạch động kia. Hôm nay, Dương Diệc Phong cũng như mọi ngày đi ra ngoài tìm đường một hồi rồi cuối cùng cũng về lại thạch động. Vừa nằm trên giường đá vừa tự hỏi cái thạch động này nhất định của một vị tiền bối nào lưu lại. Tại đây khẳng định không phải thế kỷ 21, thậm chí không phải là Địa Cầu. Hắn nhất định là bị đạo lôi điện kia đánh văng tới đây, cụ thể chỗ này là chỗ nào, hắn cũng không rõ. Bất quá hắn hiện tại cũng không có gì thay đổi, đồng thời những chuyện trước đây đối với hắn mà nói đã trải qua mấy đời. Những chuyện đó đã không còn ảnh hưởng đến tâm tình của hắn , giả sử như Lâm Chân Chân cùng Phùng Tuấn đứng trước mặt hắn, nếu như là trước đây, hắn nhất định lấy dao chém bọn họ. Hiện tại, dù họ có hiện ra trước mắt hắn, hắn cũng xem như những kẻ xa lạ.
- “A, ta muốn rời khỏi đây , đi ra xem thế giới bên ngoài”
Dương Diệc Phong xuôi tay xuôi chân nằm trên giường đá lẩm bẩm nói.
Vừa mới dứt lời, giường đá cùng chiếc nhẫn trên tay đồng thời phát ra ánh sáng, tiếp theo Dương Diệc Phong thân ảnh đã tiêu thất khỏi giường
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK