Dương Diệc Phong thu hồi thần niệm, phiền muộn thở hồng hộc mà ngồi tại chõ. Hắn vận chuyển linh khí bổ sung kiếm nguyêm , chưa đầy một canh giờ, toàn bộ kiếm nguyên đã khôi phục như cũ. Hắn lúc này mới vận khởi Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn nhìn vào quả “bóng bàn”
- Bùm
Ý thức hải rung động , Luân Hồi Sưu thiên Nhãn bị bắn ngược trở về làm Dương Diệc Phong một trận khó chịu
- Hổn đản , ngươi làm gì đó ? Không thấy ta đang ngủ sao ?
Kinh Thiên rống lên giận dữ.
Dương Diệc Phong dùng ngón tay giữa trỏ vào Kinh Thiên rồi tàn bạo nói rằng
- Ngươi an nhàn quá hả ? Mau đến xem vật này là gì mà lợi hại như vậy
- Không biết, ta ngủ tiếp, đừng có quấy rầy ta
Kinh Thiên vô cùng dứt khoát trả lời
Dương Diệc Phong không còn biết nói gì , lập tức vứt quả “bóng bàn” vào nhẫn, thu hồi trận pháp đứng dậy. Trong phòng chỉ còn mình hắn, nhìn một chút sắc trời đã tối đen, hắn liền đi ra .
Vừa mở cửa , một thân ảnh đã chạy vào lòng hắn
- Yên Nhiên, đi ăn cơm thôi
Dương Diệc Phong âu yếm nói
- Chàng làm gì mà thiếp không thể tiếp cận được làm cho thiếp vô cùng lo lắng đền luống cuống, sau đó Tà Dương nói chàng tu luyện , thiếp mới yên tâm
- Ha ha ha , đúng rồi chỉ tu luyện một chút thôi
- Được rồi, thiếp đi chuẩn bị đồ ăn
Mộng Yên Nhiên lúc này mới yên tâm rời đi
- Thiếu gia, Lý Lâm Hưng đang chờ ở phòng khách
Tà Dương đi đến nói
- Ừ, đi thôi
Dương Diệc Phong theo Tà Dương đi qua phòng khách
Lý Lâm Hưng đang ngồi một mình uống trà , không biết đang nghĩ điều gì. Lúc thì lo lắng, lúc thì kiên nghị. Hắn ngồi đây đã hơn một canh giờ, vẫn đang kiên trì ngồi đợi
Cuối cùng hắn cũng thấy Dương Diệc Phong từ phía sau đi ra, hắn vội đứng sang một bên cung kính cúi đầu. Đợi Dương Diệc Phong ngồi xuống mới đứng trước mặt Dương Diệc Phong , định quỳ lạy nhưng rồi chợt nhớ ra Dương Diệc Phong không thích quỳ lạy vôi vàng khom lưng cúi đầu mà nói
- Thuộc hạ Lý Lâm Hưng, tham kiến chủ thượng, chủ thượng vạn an
Dương Diệc Phong uống một ngụm trà thơm, sau đó mới từ từ nói
- Lý Lâm Hưng, tốt lắm , mới năm năm không gặp đã có tu vi cao như vậy, vẫn còn nhớ kỹ bản tọa
- Chủ thượng mọi thời khắc đều trong lòng thuộc hạ , tuyệt không dám quên
Lý Lâm Hưng bình tĩnh đáp
- Ừ, năm năm qua đã thành Thiên hạ đệ nhất danh bộ, có tiền đồ
Dương Diệc Phong gật đầu tán dương
Lý Lâm Hưng thấy Dương Diệc Phong khen mình vội trả lời
- Tất cả những điều thuộc hạ có đều do chủ thượng dành cho , thuộc hạ không dám kể công
- Không cần kiêm tốn với ta, ta chỉ cho ngươi làm tổng đầu mục ba quận thôi. Còn phát triển đến mức này là do năng lực của ngươi, không cần cảm ơn ta, quan trường nịnh nọt đừng đem ra với ta
Lý Lâm Hưng sợ hãi gật đầu nói
- Lời chủ thượng nói, thuộc hạ ghi chặt trong tâm
- Ừ ngồi đi , nói chuyện một chút, những năm qua thế nào ?
Dương Diệc Phong giống như đang hỏi việc nhà
Lý Lâm Hưng nghe được, đang muốn ngồi xuống lại đứng lên muốn hồi báo
- Được rồi ngồi xuống đi . Tà Dương, nói người đem rượu Lục Xà Tửu lại đây, trà uống chả có mùi vị gì cả
Dương Diệc Phong hướng về Tà Dương phía sau nói
- Dạ , Thiếu gia
Tà Dương lui xuống
Lý Lâm Hưng vẻ mặt kỳ quái nhìn Tà Dương rồi nhìn sang Dương Diệc Phong nhưng không nói gì
- Có phải tự hỏi tại sao hắn gọi ta là thiếu gia không ?
Dương Diệc Phong hỏi
Lý Lâm Hưng gật đầu rồi lại lắc đầu nói
- Thuộc hạ lớn mật suy đoán là vì chủ thượng không muốn bại lộ thân phận
Dương Diệc Phong nhìn Lý Lâm Hưng mỉm cười gật đầu, trong mắt lộ vẻ tán thưởng
- Thuộc hạ dựa vào bí tịch của chủ thượng, tu luyện năm năm mới có thành tựu ngày hôm nay. Hiện tại thuộc hạ nắm trong tay toàn bộ nha môn quyền lực của nước Sở, là một trong ba đại đầu lĩnh bí mật của hoàng thất. Vì Sở Vương giám thi các thế lực khắp nơi, có thể tiền trảm hậu tấu quan viên dưới tứ phẩm. Có tước vị Hầu. Tâm phúc của thuộc hạ có 12 người, đều là Thiên Cấp cao thủ, đều tu luyện công pháp do chủ nhân tặng. Bọn hắn đều tuyệt đối có thể tin dùng, dưới tay bọn họ có mấy trăm tâm phúc cao thủ, tu vi thấp hơn một chút nhưng nhờ công pháp của chủ thượng, tất cả đều là Thiên Tiên Chí Cảnh, ngoài ra còn có thêm 30 tên Thiên Cấp . Ngoài ra còn có bốn tên Thần Cấp cao thủ là khách khanh nghe theo sự sai khiến của thuộc hạ
Lý Lâm Hưng bình tĩnh báo cáo, tâm tình không chút ba động
Dương Diệc Phong gật đâu, xem ra quan trường thế tục quả là một nơi để rèn người. Một đầu mục nhỏ đã có thế lực như vậy thật là ngoài dự kiến của hắn
- Rất tốt
Dương Diệc Phong khen
Lý Lâm Hưng dừng lại rồi nói thêm
- Thuộc hạ còn theo lời của chủ nhân đã tiêu diệt hết thế lực của chính đạo đại phái ở trên đất Sở
Dương Diệc Phong đã sớm biết việc này, hiện tại thể diện của đạo môn ở thế tục bị hạ thấp không ít . Mấy trạm tiếp nhận đệ tử và thu thập tài liệu tại Sở Quốc cũng bị càn quét.
Lý Lâm Hưng từng chứng kiến qua thủ đoạn của người tu chân, cho nên hắn vẫn giữ bí mật, chỉ có 12 tâm phúc mới biết, còn không ai biết rằng có một Tu Chân Giới đang tồn tại
- Tốt, xử lý rất khá
Dương Diệc Phong phi thường vui vẻ , hắn lấy ra một chai Bồi Nguyên Đan và nói
- Cái này cho ngươi và các thủ hạ, làm việc cho ta, ta tuyệt đối không bạc đãi
Lý Lâm Hưng mừng rỡ tiếp nhận , lớn tiếng tạ ơn
- Thuộc hạ hiểu rõ
Chai này ít nhất cũng có mấy trăm viên, thuộc hạ của hắn đề thăng không ít
Dương Diệc Phong trầm ngâm một hồi rồi nói
- Những phàm dược này đối với ngươi không có tác dụng, ngươi qua đây
Lý Lâm Hưng liền tiến đến gần, Dương Diệc Phong một chưởng đặt trên đầu hắn
- Võ Di Ma Kinh của ngươi đã đến tầng bảy ? Một lúc nữa cố gắng bảo trì thanh tĩnh, có đau cũng phải nhịn, vận chuyển công pháp
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK