Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiêu Sở Cơ cười thần bí, sau đó vỗ tay ba phát, từ sau bình phong phía sau lưng Tiêu Sở Cơ đồng loạt đi ra ba người thanh niên mang trường bào chỉ khoảng hai bảy , hai tám tuổi . Trên người bọn họ tỏa ra một loại khí tức quỷ dị, ngoài miệng cười tà . Nếu như Dương Diệc Phong ở đây sẽ thấy những người này cười có năm phần giống hắn , khí chất cũng có bảy phần tương tự.

Ba thanh niên này không nói không rằng, chỉ đứng cạnh Tiêu Sở Cơ , sắc mặt không chút sợ hãi nhìn đám trưởng lão.

Mấy người trưởng lão đều kinh sắc , bình phong có ba người đứng sau mà bọn họ không phát giác ra. Điều này có nghĩa là gì ? Nếu như bọn họ muốn đánh lén đám trưởng lão thì không vị trưởng lão nào tránh nổi. Hơn nữa có thể tránh được các vị trưởng lão thì thực lực của ba người này sợ rằng không dưới bọn họ . Thật không ngờ, bọn họ còn trẻ như vậy …

Đại trưởng lão là người đầu tiên tỉnh lại, hắn tiến lên một bước hỏi :

- Gia chủ , bọn họ là ai ?

Theo lời hắn nói , mấy trưởng lão khác cũng thanh tỉnh lại, đều nghi hoặc nhìn Tiêu Sở Cơ

Tiêu Sở Cơ trong bụng cười thầm nhưng vẫn thể hiện ra sự bình tĩnh mà giới thiệu rằng :

- Ba vị này là ba vị cung phụng mới của Tiêu gia, lần này sẽ đồng hành với ta đi dự đại hội.

Sau đó lễ phép quay sang ba người mà nói rằng :

- Đây là mấy vị trưởng lão Tiêu gia của chúng ta , xin mời ba vị đại ca tự giới thiệu một chút.

Người bên trái tiến lên nói rằng :

- Phan Thập Nhị , tu vi Thần Cấp tiền kỳ.

Người bên phải tiếp theo nói rằng :

- Tô Thập Nhất , tu vi Thần Cấp tiền kỳ.

Người ở giữa cuối cùng tiến lên nói :

- Hà Thập , tu vi Thần Cấp trung kỳ.

Rất đơn giản mà rõ ràng, tuyệt đối không dông dài. Chỉ cần như vậy là được rồi, cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì người khác sẽ tôn trọng và kính nể ngươi.

Mấy trưởng lão nghe xong trong lòng vô cùng sợ hãi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Thần Cấp cao thủ. Bọn họ không phải chưa thấy qua, Tiếu Sở Sinh khi sư diệt tổ cũng là một người nhưng một lần đi ra ba người thì có chút khiếp sợ. Đặc biệt tên của họ, người ngu cũng biết là án theo thực lực để đặt tên. Người thứ mười đã là Thần Cấp Trung Kỳ vậy chín người phía trước là thực lực gì ? Hơn nữa chắc chắn có người ở trên bọn họ mới đặt tên bọn họ như thế. Vậy người đó là ai ?

Mấy trưởng lão càng nghĩ nhiều, càng suy diễn thì mồ hôi lạnh chảy càng nhiều.

Chỉ có Tiêu Sở Cơ là vui vẻ , hắc lúc trước nhận được tin tức này cũng là kinh hãi không thôi. Hắn không bao giờ có thể ngờ rằng thập tam vương tử lại ghê gớm như vậy, thủ hạ cao thủ nhiều như mây , tùy ý lấy ra ba người Thần Cấp cho hắn. Phải biết rằng, toàn bộ Tiêu Gia chỉ có 6 vị Thần cấp cao thủ, hơn nữa chỉ là Thần Cấp tiền kỳ. Chỉ cần nhìn quan hệ của Hạng Thiên Vũ và Dương Diệc Phong , không cần nói cũng biết lực lượng này nhất định là Dương Diệc Phong cho hắn. Nếu không phải như vậy, hắn có chết cũng không tin một Hạng Thiên Vũ không quyền không thế lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy ?

Cũng may, Tiêu Sở Cơ là bạn tri giao với Hạng Thiên Vũ, đồng bệnh tương liên nếu không cũng không tìm đến Hạng Thiên Vũ . Từ lúc này, Tiêu Sở Cơ có thể thấy được sự huy hoàng sau này của Tiêu gia , hắn quyết tâm sẽ vì Hạng Thiên Vũ mà bán mạng. Tiêu gia và Hạng Thiên Vũ nếu vinh quang sẽ cùng vinh quang, nếu tổn hại sẽ cùng tổn hại. Qua đó , Tiêu Sở Cơ cũng thấy Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long tranh đấu gay gắt chỉ giống như hai đứa trẻ con đánh nhau, vô cùng buồn cười.

Đại trưởng lão cẩn thận mà hỏi thăm :

- Ba vị tráng sĩ, không biết vì lý do gì lại nguyện ý hạ mình ở Tiêu gia ?

Hà Thập cười nói :

- Trưởng lão , xin cứ yên tâm . Chúng ta chỉ là đáp ứng lòng cảm mến của Tiêu gia chủ nên mới làm cung phụng để tham gia đại hội thế gia lần này , tuyệt đối không có ác ý. Điểm này các trưởng lão có thể hỏi thêm Tiêu gia chủ, tại hạ không tiện nói nhiều, mong các vị thứ lỗi.

Nói xong lui về đứng sau lưng Tiêu Sở Cơ.

Tiêu Sở Cơ cười cười mà nói rằng :

- Về chuyện này, sau này Sở Cơ sẽ nói rõ cho các vị trưởng lão .

Sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác :

- Hiện tại nhân tuyển tham gia đại hội đã có ta và ba vị cung phụng. Tam trưởng lão cùng đi với bọn ta, Đại trưởng lão ở lại thủ hộ Tiêu gia. Nhị trưởng lão chọn vài tên đệ tử tinh anh của Tiêu gia đi theo chúng ta.

Các trưởng lão nghe xong cũng không hỏi nhiều nữa, đồng thanh đáp :

- Tuân lệnh gia chủ .

Nói xong liền lui xuống xử lý các sự việc .

Các đại thế gia đều đã có sự chuẩn bị của riêng mình, đều chuẩn bị lên đường đi Bạch gia tham gia lần đại hội thế gia lần này.

Trước cửa Thính Hương Vũ Tạ có hai xe ngựa cực kỳ xa hoa, lúc Dương Diệc Phong đi ra nhìn thấy cũng thất kinh. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy xe ngựa huy hoàng như vậy. Tám con ngựa trắng như tuyết kéo một chiếc xe ngựa lớn gấp ba bình thường, trang sưc bên ngoài so với hoàng gia chỉ hơn chứ không kém.

Dương Diệc Phong đỡ Mộng Yên Nhiên lên xe ngựa , đi vào trong phát hiện ra mọi đồ vật đều được chuẩn bị đầu đủ. Còn có một tủ rượu với đầy đủ các loại rượu cực phẩm . Đối diện với cửa xe ngựa không phải chổ ngồi mà là một chiếc giường lông lớn màu trắng . Cái này làm Dương Diệc Phong suýt té ngửa, hắn nghĩ thầm :

- Ngũ Mị Nương quả thật là có tài năng vuốt mông ngựa. Ta kêu hắn chuẩn bị hai chiếc xe ngựa , không ngờ lại chuẩn bị loại xe như vậy. Bên trong lại còn có giường.

Huyết Sát và Tà Dương vừa lên một chiếc xe ngựa , vào trong chưa được một giây đã nhảy ra . Huyết Sát còn trấn định một chút còn Tà Dương thì kêu trời kêu đất, bọn họ hai người đàn ông sao đi loại xe ngựa này được . Cưỡi ngựa mới là bản sắc nam nhân , Tà Dương thì không dám nói nhưng Huyết Sát thì chửi Dương Diệc Phong như điên, sau đó kiếm một tuấn mã nhảy lên .

Lần này người đi cũng không nhiều , chỉ có bốn người Dương Diệc Phong và một người mã xa được Lý Lâm Hưng phái tới .

Mấy người này , tu vi kém nhất cũng là Tích Cốc Kỳ, không cần ăn cũng không sao nên Ngũ Mị Nương chỉ chuẩn bị rượu cho Dương Diệc Phong , còn không có đồ ăn gì . Cứ như vậy đi rất nhanh, chỉ khoảng nửa tháng đã đến Triệu Quốc, vài ngày nữa có thể đến Bạch gia. Thực ra bọn họ có thể đi nhanh hơn nhưng Dương Diệc Phong muốn du sơn ngoạn thủy, có phong cảnh đẹp lập tức dừng lại , mua vài món ăn quê rồi tổ chức nhậu nhẹt.

- Dương gia, chúng ta sắp đến Bạch gia.

Người phu xe là Lý Tứ , hắn cung kính nói .

Lý Tứ là một trong mười hai thủ hạ thân tín của Lý Lâm Hưng, cũng là người có tu vi cao nhất, tư chất tốt nhất. Lần này Lý Lâm Hưng không đến được vì phải phụ trách nhiệm vụ được Dương Diệc Phong giao cho . Vì vậy hắn đưa thủ hạ là Lý Tứ, Thần Cấp hậu kỳ làm người hầu cho Dương Diệc Phong . Nếu mọi người trong thế tục biết một người Thần Cấp đi làm mã phu thì sợ rằng sóng to gió lớn. Nhưng bản thân Lý Tứ thì vô cùng cao hứng, hắn không biết Dương Diệc Phong là người thế nào nhưng có thể là chủ nhân của đại ca mình . Tu vi của mình từ Thiên Cấp tiến lên Thần Cấp Hậu Kỳ trong thời gian ngắn cũng là do vị đại gia này ban tặng nên hắn biết được nhiệm vụ lần này của mình thì vô cùng sung sướng. Hắn vô cùng tận tâm, làm việc chu đáo khiến Dương Diệc Phong vô cùng hài lòng.

- Ừ , ngươi trước hết đi mua một ít lễ vật , dù sao chúng ta không thể tay không mà đến.

Dương Diệc Phong nói vọng ra .

- Dạ , Dương gia, xin ngài đợi một chút , tiểu nhân sẽ quay lại ngay.

Lý Tứ cung kính đáp rồi vận dụng thân pháp phóng đi , tốc độ nhanh đến nỗi người thường chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ lướt qua mà thôi.

- Lục đệ, lần thế gia đại hội này không biết có thể tra ra tung tích của Xích Sa giáo không ? Còn việc của Tần Yến Lĩnh , chúng ta phải nhanh chóng giải quyết.

Tiếng Huyết Sát từ ngoài xe truyền đến.

Dương Diệc Phong một tay ôm Mộng Yên Nhiên, một tay bưng chén rượu uống một hớp rồi hồi đáp:

- Ngũ ca cứ yên tâm đi , nếu lần địa hội này không thu được gì cũng không sao . Nơi này cũng gần Tần Yến Lĩnh, đợi xong việc ở đây, ta và ngươi đi xem nó .

Nói xong liền cầm một bình rượu ngon ném ra ngoài.

Huyết Sát nhận lấy bầu rượu, gật đầu trả lời :

- Như vậy rất tốt.

Nói xong ôm bình rượu bỏ đi , không làm phiền thế giới riêng của Dương Diệc Phong và Mộng Yên Nhiên nữa.

Mọi người chỉ đợi trong chốc lát đã thấy Lý Tứ từ xa quay về .

- Dương gia, vật này được không ?

Nói xong liền đưa ra một bình hoa chuyển vào cho Dương Diệc Phong rồi nói tiếp :

- Tiểu nhân vô tình phát hiện cái cổ bình này ở một hàng vỉa hè ven đường. Nếu tiểu nhân không nhầm thì nó ít nhất cũng có hơn một ngàn năm lịch sử.

Dương Diệc Phong nghe xong cầm lấy xem, quả thật từ màu sắc , độ sáng có thể xác định bình này đã hơn ngàn năm . Tiếc là bình này chỉ là một đồ vật bình thường, trên mặt còn bám một chút thi khí, chắc là được đào từ trong cổ mộ ra.

Dương Diệc Phong xem một hồi rồi ném cho Tà Dương bảo hắn cầm. Mọi người cùng đi đến Bạch gia.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK