Đi đến Khách Hành Cư tổng điếm trong kinh thành, Dương Diệc Phong thay một bộ hoa phục tuyết trắng, tóc cột lại, cả người tiêu sái vô cùng. Dương Diệc Phong ôm Mộng Yên Nhiên cùng Tà Dương đi ra khỏi Khách Hành Cư.
Dương Diệc Phong ăn mặc đẹp trai như vậy không phải là đi dạo phố . Chỉ còn có hai ngày nữa là đến thọ yến của Thái Hậu, hắn cũng phải đi làm một chút “chuẩn bị”
Hắn đi mua một kiện ngọc khí , ném cho Tà Dương, sau đó đi đến cửa hàng trang sức, chọn đi chọn lại nửa ngày cuối cùng chọn cho Mộng Yên Nhiên một bộ phục sức mê người. Sau đó hắn ôm Mộng Yên Nhiên đi theo một hướng . Không sai , Dương Diệc Phong chính là đi đến Yến vương phủ làm khách
Nửa nén hương sau , hắn đi đến một toàn phủ đệ còn lớn hơn so với Khách Hành Cư, trên cửa đại môn có viết “Yến vương phủ”
Bình thường cửa đại môn vốn đóng chặt nhưng hôm nay cửa đại môn rộng mở, hai bên đứng đầy nha hoàn quàn áo chỉnh tề . Quản gia lão Phúc đang sốt ruột đợi ai đó
Dương Diệc Phong cũng không khách khí , ôm Mộng Yên Nhiên đi qua, Tà Dương theo sát sau lưng
- Thực sự là thất lễ , Dương mỗ đến chậm xin thứ lỗi
Dương Diệc Phong không đợi quản gia bắt chuyện đã tự mình nói
Lão Phúc vội vàng trả lời :
- Không muộn, không muộn, thời gian vừa khéo , xin mời vào
Dáng vẻ cung kính tươi cười mời Dương Diệc Phong vào cửa
Dương Diệc Phong lấy bình ngọc từ trong tay Tà Dương ném cho lão Phúc mà nói rằng
- Một chút lễ vật mọn, mong Lục vương gia thu nhận, đây là ta chọn suốt một ngày mới mua được nha
Lời này đúng là đểu , hắn tại quán ven đường mua một món đồ dỏm làm tặng lễ, sau đó tốn cả đống thời gian để mua đồ trang sức cho Mộng Yên Nhiên
Lão Phúc vừa nhìn đã biết ngay là đồ dỏm , hắn là quản gia của Vương gia, đồ thật hay dỏm mà không phân biệt được thì còn làm quản gia làm gì ? Cười khổ tiếp nhận bình ngọc dỏm , tiện tay đưa cho một người hạ nhân rồi nói với Dương Diệc Phong
- Xin đa tạ đại lễ, Dương công tử là quý khách của vương gia, lần sau xin đừng mang trọng lễ nữa nếu không lão phu sẽ bị Vương gia trách phạt
- Ha ha ha, được rồi, Dương mỗ nhớ kỹ
Dương Diệc Phong lễ phép nói, tiếp theo lầm bầm
- Lần sau ta không cần phải đưa trọng lễ như vậy nữa, cũng đỡ quá
Âm thanh này không lớn không nhỏ nhưng đủ làm cho lão Phúc đang dẫn đường nghe thấy
Lão Phúc ở đằng trước nghe xong câu này thiếu chút nữa trượt ngã, hắn hanh chóng ồn định thân hình rồi giới thiệu với Dương Diệc Phong sự bố trí trong vương phủ
Mộng Yên Nhiên thầm véo Dương Diệc Phong mấy cái rồi nói nhỏ
- Phong ca thật hư hỏng, trêu chọc một ông già làm gì ?
Dương Diệc Phong vẫn đi theo lão Phúc rồi nói nhỏ với Mộng Yên Nhiên
- Lão gia hỏa này mời chúng ta lại đây cũng không phải là thực sự hảo tâm, lần trước chuyện của Thiên Hà Bang ta còn chưa nguôi giận, ông chủ của bọn họ chính là Lục vương gia, không hủy vương phủ của hắn là đã cho hắn thể diện rồi
Mộng Yên Nhiên nghe xong sửng sốt nói nhỏ
- Ông chủ sau màn của Thiên Hà Bang là Lục vương gia ? Vậy chúng ta không phải đưa dê vào miệng cọp hay sao ?
Dương Diệc Phong truyền âm
- Thì sao chứ ? Nếu lão Lục vương gia này thức thời, ta sẽ quên chuyện cũ, nếu không tính toán luôn chuyện Thiên Hà Bang với hắn
Dương Diệc Phong cùng Mộng Yên Nhiên một đường đi theo lão Phúc, hết nhìn đông ngó tây rồi bình phẩm này nọ
- Tà Dương, thu liễm chân nguyên lại, ngụy trang là Thần Cấp đỉnh phong thực lực nhưng biểu hiện ra bên ngoài là Thiên Cấp đỉnh phong
Âm thanh của Dương Diệc Phong vang lên trong đầu Tà Dương
Tà Dương không có bất luận biểu tình gì , tuy rằng hắn không biết vì sao nhưng hắn cứ theo lời của Dương Diệc Phong mà làm không cần biết nguyên nhân
Rốt cục cũng đi đến hậu viện phòng khách, trong phòng khách có một bàn lớn hình tròn, trên bàn có một vò rượu và vài món ăn. Lục vương gia sớm đã an vị trong phòng khách, con mắt nhắm lại như thể nghỉ ngơi. Thấy Dương Diệc Phong đi đến liền hé mắt ra , đầu tiên lướt qua Dương Diệc Phong , rồi chuyển sang Mộng Yên Nhiên, cuối cùng là nhìn Tà Dương.
- Vương gia, khách quý đã đến
Lục vương gia đứng lên , vừa lúc ba người Dương Diệc Phong đi vào . Hắn liền đi ra cửa mặt đối mặt với Dương Diệc Phong , vừa đi vừa chắp tay nói
- Ha ha , Dương công tử đại giá quang lâm, tiểu vương thật sự thấy cảm kích a
- Vị này là Lục vương gia phải không ? Dương mỗ xin chào
Dương Diệc Phong đáp lễ , vị vương gia này ti vi cao thâm , ẩn dấu rất sau nhưng trong mắt Dương Diệc Phong không chỗ nào không phơi bày hết ra
Dương Diệc Phong trong lòng âm thầm buồn cười, đây không phải là Hồng Môn yến trong lịch sử hay sao ? Xung quanh phòng khách có hơn mười mấy tên cao thủ , trong đó có ba Thần Cấp , kể cả vị Lục vương gia này nữa thì là bốn người . Tính luôn tên Thần cấp đã chết trong tay Dương Diệc Phong thì tính sơ qua Lục vương gia có năm cao thủ Thần Cấp. Một hoàng thất có 7 Thần Cấp đã là đại quốc, vị vương gia này trong tay đã có bốn người, tuy rằng đã chết một người nhưng biết đâu còn có cao thủ ẩn nấp ? Một người Thần Cấp có thể so với quân đoàn mười vạn người
- Ủa ?
Dương Diệc Phong lấy làm kinh hãi
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK