Hoàng Tuyền vội vàng đi theo ra ngoài, vừa đi vừa chửi thầm trong bụng:
- Sao mà đúng lúc thế, ta đã sớm ngứa mắt với ngươi. Để ta thử xem vị sư thúc ngươi có điểm gì hơn người mà được trở thành sư thúc của ta.
Đi đến bìa rừng ngoài thị trấn, Dương Diệc Phong và Hoàng Tuyền đứng về hai phía đối diện với nhau. Đây là lần đầu tiên Dương Diệc Phong sử dụng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật kể từ khi hắn đến thế giới này, cũng là lần đầu tiên tỉ thí với người khác. Nhưng Dương Diệc Phong không có một chút tâm tình hưng phấn nào, hắn đang vô cùng bình tĩnh. Hắn lẳng lặng đứng đó cảm thụ những làn gió nhẹ đang mơn trớn trên khuôn mặt, cảm thụ khí tức của cỏ cây hoa lá. Tâm thần của hắn từ từ trôi ra ngoài, câu thông với thiên địa linh khí.
Hoàng Tuyền đứng ở phía đối diện, ngay từ đầu hắn vẫn luôn dùng thần thức theo dõi Dương Diệc Phong nhưng chỉ trong chốc lát, thần thức của hắn thấy Dương Diệc Phong biến mất. Tuy nhiên mắt hắn vẫn nhìn thấy Dương Diệc Phong đang kinh khỉnh nhìn hắn làm cho hắn cảm thấy bị xúc phạm, bị sỉ nhục. Do đó, hắn mất đi kiên nhẫn của mình, lập tức phóng xuất phi kiếm bắn về phía Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong thấy phi kiếm xẹt đến nhưng vẫn không có hành động gì.
Đúng lúc phi kiếm sắp đánh vào Dương Diệc Phong thì đầu hắn nhẹ nhàng nghiêng qua trái, vừa đủ tránh thanh phi kiếm. Hoàng Tuyền cũng không hoảng hốt, chiêu kiếm này hắn vốn chỉ định dùng để thử đối phương, không có ý định bắn trúng. Chỉ thấy hắn niết ngón tay tạo ra một kiếm quyết. “Đốt !” . Tiếng vừa vang lên, thanh kiếm liền xoay lại đâm thẳng về phía ót của Dương Diệc Phong với tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi so với lần trước.
Dương Diệc Phong vẫn không chút hoang mang, hắn tiếp tục né tránh. Hoàng Tuyền lại vẽ ra một kiếm quyết vô cùng huyền ảo, lần này thì Dương Diệc Phong nhận ra đây chính là kiếm quyết công kích cao trung “Ma Ảnh Kiếm Quyết” dành cho Nguyên Anh Kỳ. Hắn biết kiếm quyết này nhưng hắn lại không dùng được vì chân nguyên trong người hắn không có. Kiếm quyết này phải do người thi triển dùng pháp lực chống đỡ, tâm thần chỉ huy hướng phi kiếm phóng về phía đối thủ phát ra ba ngàn sáu trăm kiếm. Kiếm sau càng nhanh hơn kiếm trước, kiếm sau càng uy lực hơn kiếm trước.
Xem ra Hoàng Tuyền đã thực sự ra tay. Đúng lúc này, Dương Diệc Phong di động liên tục trong lưới kiếm, động tác vô cùng tiêu soái và lưu loát. Sau hai trăm kiếm, Dương Diệc Phong cuối cùng cũng thấy người này quả nhiên có chút bản lĩnh, chả trách hắn cuồng ngạo như vậy.
- Ta xuất thủ đây
Dương Diệc Phong nhắc nhở, hắn bắt đầu điều động kiếm nguyên , trong lòng lại tự hỏi
- Không biết ngươi có thể tiếp được mấy kiếm, hy vọng là nhiều một chút
Chỉ thấy một đạo bạch quang từ tay phải của Dương Diệc Phong tỏa ra, nhanh chóng hình thành một thanh kiếm. Sau đó quang mang mất đi, lúc này trên tay Dương Diệc Phong đã cầm một thanh trường kiếm màu trắng dài khoảng ba thước, trông rất bình thường.
Hoàng Tuyền cảm thấy thanh kiếm bình thường này có chút kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở điểm nào thì hắn không hiểu rõ. Dương Diệc Phong quét ngang một kiếm đánh bay phi kiếm của Hoàng Tuyền, nhẹ nhàng đem chiêu thức của Hoàng Tuyền phá đi.
Hoàng Tuyền vô cùng kinh hãi, nếu như là một cao thủ pháp lực cao thâm dùng chiêu này thì không sao nhưng rõ ràng Dương Diệc Phong mới đạt đến Nguyên Anh Sơ Kỳ, sao có thể đánh bay phi kiếm của hắn ? Hắn là Nguyên Anh Hậu Kỳ, trên thanh kiếm chứa đựng 8 tầng pháp lực của hắn mà lại dễ dàng bị đánh bay.
- Đừng có đứng đực mặt ra thế, ta tới đây
Dương Diệc Phong vừa nói xong đã di chuyển. Chớp mắt, thanh kiếm màu trắng dài ba thước đã đặt trên cổ Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy Dương Diệc Phong thân hình vừa chớp động đã biến mất. Sau đó hắn nhìn thấy được nụ cười tà dị của Dương Diệc Phong thì thanh kiếm đã đặt trên cổ hắn. Thua, thua một cách không tưởng.
- Sư điệt, ngươi có thấy rõ không ? Có muốn thử lại lần nữa không ?
Dương Diệc Phong nhàn nhã hỏi.
- Được, thử lại một lần nữa. Lần này ngài xuất thủ trước
- Hả, thật không ? Ta xuất thủ trước?
- Đúng
Dương Diệc Phong quay về vị trí cũ, xoay người lại nói rằng:
- Ta tấn công đây, chú ý nhé
Hoàng Tuyền tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào Dương Diệc Phong, ngay cả con mắt cũng không dám chớp. Chỉ thấy hai vai của Dương Diệc Phong vừa rung lên một chút, hắn còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm kia lại như cũ chỉ vào yết hầu của hắn. Hắn lại thua rồi.
- Làm lại ta không tin
“Bình”, người hắn lại bay ngược.
- Làm lại
“Ôi”, Hoàng Tuyền ngã gục
- Làm lại một lần nữa
Hoàng Tuyền chổng bốn vó lên trời
- Xin ngài thử thêm một lần nữa …
Mỗi lần đều chỉ có một kết quả, một chiêu thức. Đó chính là Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của Dương Diệc Phong. Kiếm nguyên của hắn quá sức bá đạo nên hắn không dám vận dụng phi kiếm. Hắn dùng linh khí ngưng tụ thành kiếm, sau đó nhân kiếm hợp nhất. Không dùng phi kiếm nhưng tốc độ lại không gì sánh được. Võ công trong thiên hạ, chỉ trừ tốc độ ra, còn lại không gì là không phá giải được. Khi dùng phi kiếm tất nhiên sẽ bị không khí trong không trung cản trở làm giảm tốc độ. Còn Dương Diệc Phong lại hợp nhất với linh khí nên hắn cũng chính là linh khí, hắn chuyển động không có bất cứ trở ngại gì. Hơn nữa kiếm nguyên còn giúp tăng tốc độ của hắn lên rất nhiều.
Tầng thứ nhất của Hư Không Ngưng Kiếm Thuật chính là tốc độ. Không có bất cứ công kích hoa mỹ nào, không có kiểu kiếm khí chói mắt bay đi. Thu liễm, hoàn toàn thu liễm, đưa tất cả lực lượng ngưng tụ hoàn toàn vào thân kiếm. Lực lượng ngưng tụ càng lớn, tốc độ càng nhanh, công kích lại càng đáng sợ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK