Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Nhị vương tử điện hạ, hãy nói cho chúng ta biết Dương Diệc Phong rốt cục là người nào ? Chẳng lẽ là …?

Lữ Lương Thắng đang mật đàm với Doanh Chính trong phòng Thiên Giáp, bên cạnh còn có Đường Ngạo Thiên và Lữ Kim Thành

Doanh Chính trả lời

- Sao ngươi không đi hỏi hắn đi ? Ngươi hỏi ta , ta hỏi ai đây ?

Đường Ngạo Thiên ngồi một bên thưởng thức hoa văn của cái bàn, nghiên cứu điêu khắc , bày ra dáng không liên quan đến mình, mình cái gì cũng không biết

Lữ Kim Thành cũng ngồi im tự hỏi. Hắn quan tâm chủ yếu là thực lực của Dương Diệc Phong cao bao nhiêu. Xem ra nếu phụ thân Lữ Kim Thành biết hắn thay đổi , không chừng mời Dương Diệc Phong đến uống rượu tạ ơn

Lữ Lương Thắng song quyền nắm chặt , trên trán mạch máu nổi đầy, hận không thể đánh chết hai tên hỗn đản trước mặt

- Hừ, Kim Thành, chúng ta đi

Nói xong phẩy tay áo đi thẳng ra cửa, Lữ Kim Thành cũng hớt hải chạy theo

- Lữ gia càng ngày càng không có phép tắc

Doanh Chính âm trầm nói

- Nhị vương tử, ngươi đắc tội với bọn họ , không sợ …

Đường Ngạo Thiên lo lắng nói

- Sợ cái gì , Lữ gia đằng nào cũng trợ giúp lão đại, sớm muộn cũng phải trở mặt với bọn họ. Chỉ cần có Dương Diệc Phong cũng đủ trấn trụ đám Lữ gia này. Ngày mai phải mời hắn đi ăn cơm nhưng mà uống rượu gì đây …

Doanh Chính ngồi trên ghế chống cằm tự hỏi

Sáng sơm hôm sau , Dương Diệc Phong lần đầu tiên không ra ngoài uống rượu, hắn đang hạnh phúc ngồi ở đại sảnh với Mộng Yên Nhiên

- A ~~ ô ~~~ ăn ngon ăn ngon ~~ còn muốn cái kia ~~~

Tiếng heo của Dương Diệc Phong vang lên khắp phòng khách

- Ha ha , chàng thật là bại hoại mà, thật không biết xấu hổ, người ta nhìn kìa

Mông Yên Nhiên cười mắng

Lúc này tại đại sảnh, có một cái bàn rất lớn. Dương Diệc Phong đang nằm trên ghế còn Mộng Yên Nhiên thì nằm trong lòng hắn, chỉ thấy Mộng Yên Nhiên đang gắp từng miếng thức ăn đút cho hắn ăn

Dương Diệc Phong một tay ôm Mộng Yên Nhiên, một tay cầm chén rượu, ăn một miếng do Mộng Yên Nhiên gắp lại uống một hớp. Cả hai tràn đầy hạnh phúc

- Ha ha , ai mà thấy được, ở đây có ai đâu mà sợ ? Hơn nữa ai thấy thì cùng lắm là diệt khẩu là xong

Dương Diệc Phong thoải mái nói

Mộng Yên Nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp nhìn Dương Diệc Phong , nhẹ nàng dùng tay đánh vào ngực hắn mà nói

- Hừ , không được nói chuyện giết người trước mặt thiếp , nếu không thiếp giận

Nói xong quay đầu đi không thèm để ý Dương Diệc Phong

Dương Diệc Phong nhìn tiểu nữ nhân đang giận dỗi trong lòng, ngay cả giận cũng đẹp mê người làm cho hắn buông chén rượu rồi hôn nồng nhiệt xuống dưới

Mộng Yên Nhiên giật mình không ngờ bị Dương Diệc Phong tập kích đột ngột, hai tay đánh liên tục Dương Diệc Phong nhưng chưa được 2 giây đã nhắm chặt mắt, hai tay đang đánh vòng qua ôm lấy Dương Diệc Phong , chủ động cùng hắn hôn nhau

Sau nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn và nồng nhiệt , Dương Diệc Phong thả Mộng Yên Nhiên ra, đôi môi nàng run run, nhản thần mê ly, hơi thở gấp rút rúc sâu vào lòng hắn, tựa hồ như còn chưa tỉnh

Dương Diệc Phong nâng cằm Mộng Yên Nhiên nói

- Yên Nhiên , nàng là bảo bối của ta

Mông Yên Nhiên ôm lấy Dương Diệc Phong, bữa ăn sáng đầy hương diễm như vậy chầm chậm trôi qua

Sau khi ăn sáng xong, thời tiết vô cùng đẹp, Dương Diệc Phong mang theo Mộng Yên Nhiên đi đến vườn hoa ngắm hoa , xem bướm

Mộng Yên Nhiên mang theo một cây đàn cổ, tại trong vườn hoa mỹ lệ đàn một bản. Tiếng đàn tuyệt vời hòa quyện theo bướm bay khắp nơi. Trước đây, Mộng Yên Nhiên không có nội lực thì tiếng đàn đã có thể làm linh khí rung động . Hiện tại , theo tiếng đàn của Mộng Yên Nhiên, kinh khí khắp nơi đều nhảy múa . Tiếng đàn được linh khí truyền đi ra khỏi vườn hoa, truyền qua phòng khách, truyền đến Thiên Tân biệt việt rồi truyền ra toàn bộ khu chữ Thiên , ai cũng có thể nghe thấy


- Là tiếng đàn của Yên Nhiên

Tất cả mọi người không chỉ nghe qua một lần, tuy nhiên đó là ở yến hội, bình thường căn bản không thể nghe . Hôm nay không phải yến hội nhưng lại được nghe , tâm tình và thể xác trở nên thư thái vô cùng.

Dương Diệc Phong hay tay để ra sau lưng, trên người mặc một trường bào màu trắng ,hắn đang lặng lẽ đứng nghe, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn. Hắn cảm thụ được cảm giác thân thiết của thiên địa linh khí , tay phải hắn một trận ngân quang chớp hiện , một thanh kiếm màu trắng hiện ra, hắn múa kiếm theo tiếng đàn.

Tiên nữ đánh đàn, lãng tử múa kiếm, khắp trời hồ điệp tung bay theo ánh kiếm tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Một khúc đàn xong, hai người bất động cảm thụ ánh nắng ấm áp của buổi sáng và cảnh xuân xán lạn. Dương Diệc Phong càng trầm mê trong đó cảm ngộ thiên địa. Hư Không Ngưng Kiếm Thuật chú trọng lấy lực chứng đạo, không cần quan tâm đến cảnh giới. Tuy nhiên đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ biển. Vạn vật đều có tương sinh tương hỗ , tu hành và cảm ngộ đâu có khác xa gì nhau ? Bất quá chỉ là trọng điểm bất động mà thôi. Hư Không Ngưng Kiếm Thuật chú trọng tu hành lực lượng, mạnh mẽ bá đạo đề thăng cảnh giới. Nếu không phải Dương Diệc Phong dùng Huyền Thiên Thần Lục ngưng luyện nguyên thần, thân thể lại bị Chúc Tật Thần Hỏa rèn luyện thì đã sợ chịu không nổi từ lâu. Hư Không Ngưng Kiếm Thuật giống như tiểu hài tử cầm AK-47, nếu dùng được thì đáng sợ, không dùng được lỡ cướp cò thì tiêu

Lúc này trong lúc vô ý cảm ngộ , không chỉ làm cho tâm tình hắn càng thêm kiên cố , càng bù đắp cho đạo tâm không đủ của hắn. Hắn hiện tại mới chính thức bước vào Đại Thừa Kỳ, đạo hạnh tiến nhanh
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK