Dương Diệc Phong hô to một tiếng rồi bổ kiếm chém vào những thiên lôi không thể tránh, động tác của hắn vô cùng dứt khoát và tinh chuẩn.
Thân hình của Dương Diệc Phong bị xung lượng quăng ra hơn mười mét, vừa kịp tránh một đám thần lôi khác đánh xuống. Thì ra hắn cố ý nương theo cỗ xung lượng tạo ra sau khi chém kiếm để tránh lãng phí lực lui về sau. Sau khi hơn mười đạo Thanh Minh Ma Lôi đi qua, Dương Diệc Phong lại ổn định thân hình rồi dùng kiếm cản một đám Bắc Đẩu Hỏa Lôi. Tiếp theo, thân hình chợt lóe lên rồi xuất hiện cách chỗ củ vài trăm mét.
Cứ như vậy, Dương Diệc Phong ở trong dông tố gian nan đi về phía trước. Một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, tinh thần liên tục tập trung để tránh vô số thần lôi và vòi rồng. Có nhiều lần nếu không phải bị thần lôi bắn trúng thì bị cuốn vào cái vòi rồng cực lớn kia.
Dương Diệc Phong thở hổn hển, đã ba ngày nay hắn căng thẳng tinh thần, không có một phút giây thư giãn. Dù có cường đại bao nhiêu thì Dương Diệc Phong cũng cảm thấy chịu không nổi. Kiếm chống lại xung lực của thần lôi làm cho tay phải của Dương Diệc Phong không ngừng run lên, có lẽ sắp đến cực hạn. Điều buồn phiền nhất là Dương Diệc Phong tuy rằng lợi hại hơn trước nhưng pháp lực lại kém hơn lúc đỉnh phong.
- Kinh Thiên, nếu còn tiếp tục như vậy thì ta tiêu mất. Ma Lôi và Hỏa Lôi này sao mà nhiều vậy chứ? Ngay cả Nhiệt Luyện Thụ Hải cũng đâu có kinh khủng như vậy? Ta sắp cực hạn rồi.
Tại hoàn cảnh kinh khủng này mà Dương Diệc Phong có thể chống đỡ được hơn ba ngày cũng đủ ghi vào lịch sử.
- Ái dà, ta cũng không có cách nào khác, trong phạm vi mấy ngàn dặm đều như thế này mà Tuyệt Vọng Hải Uyên lớn bao nhiêu thì không ai biết.
Kinh Thiên thúc thủ vô sách.
- Bùng.
Dương Diệc Phong vừa dùng một kiếm ngăn hơn mười đạo thần lôi, thân hình văng về phía trước hơn vài trăm thước, trước mặt lại bị hơn mười đạo vòi rồng thật lớn cản lối. Lúc này, tay phải của Dương Diệc Phong đã không thể nhấc nổi kiếm, hơn ba ngày nay, mỗi lần xuất kiếm hắn đều phải dùng toàn lực. Có thể kiên trì liên tục ba ngày đã là vô cùng cường hãn.
Hơn mười đạo vòi rồng giống như có linh tinh, phối hợp vô cùng ăn ý kéo đến Dương Diệc Phong. Hơn thế nữa, các phương vị khác cũng bắn ra vô số Thanh Minh Ma Lôi và Bắc Đẩu Hỏa Lôi. Tử thần đã đến trước mặt nhưng với hiện trạng của Dương Diệc Phong là vô pháp huy kiếm dưới lực kéo kinh khủng của vòi rồng.
- Mẹ nó, liều mạng thôi.
Phía sau có truy binh, phía trước không có lối, đằng nào cũng phải chết không bằng liều mạng. Dương Diệc Phong nghịch chuyển Kiếm Nguyên toàn thân, toàn bộ đưa lại vào trong đan điền . Dương Diệc Phong lấy bản thể của Kinh Thiên làm gốc, sau đó cuộn tròn Kiếm Nguyên lại thành nhất thể. Tiếp theo hắn mạnh mẽ phân liệt Kiếm Nguyên thành hai phần, một phần đi theo quỹ tích cũ tiến nhập vào pháp kiếm để vào vòng tuần hoàn. Một cỗ khác bị Dương Diệc Phong dùng nhất tâm nhị dụng khống chế, bắt đầu tạo ra một vòng tuần hoàn mới.
Từ trước đến nay, Dương Diệc Phong đều chỉ dùng tay phải ngưng kiếm, căn bản không có ngưng kiếm bên tay trái. Thứ nhất là bởi vì Dương Diệc Phong quen dùng tay phải. Thứ hai cũng là nguyên nhân chính, Hư Không Ngưng Kiếm Thuật uy lực vô cùng bá đạo, Kiếm Nguyên do nó tạo ra cũng là bá đạo Chân Nguyên. Nếu chỉ có một cổ Kiếm Nguyên tuần hoàn trong cơ thể thì tự nhiên vô sự, cho nên Dương Diệc Phong đã lấy tay phải làm trung tâm, hình thành nên một vòng tuần hoàn ngưng kiếm. Với ý tưởng tạo thành một vòng tuần hoàn tương phản thì Dương Diệc Phong đã có từ lâu nhưng chỉ là Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của hắn hiên tại chưa đủ hỏa hậu. Nếu đủ hỏa hậu thì có thể hoàn toàn khống chế được hai cổ Kiếm Nguyên bá đạo trong cơ thể tạo ra hai vòng tuần hoàn tương phản nhau. Đó chính là nguyên nhân mà cho đến nay Dương Diệc Phong chỉ dùng tay phải ngưng kiếm.
Nhưng bây giờ tử thần đã ở trước mặt, Dương Diệc Phong không thể làm gì khác hơn là tận lực, miễn cưỡng tạo thành Kiếm Nguyên nghịch chuyển. Hắn vô cùng cẩn thận khống chế Kiếm Nguyên tuần hoàn, không dám vội vàng vì nếu có chuyện gì thì kết quả chỉ có một: Thân thể bạo tạc.
Trong lúc nguy cấp nỗ lực thử một lần, tâm thần hắn tập trung cao độ giống như lần đầu tiên ngưng kiếm. Ngay khi vòi rồng đã ở trước mặt thì tay trái hội tụ thiên địa linh khí rồi xuất hiện một thanh kiếm đỏ rực như lửa. Hai tay song kiếm, đồng thời huy kiếm chém ra một đạo kiếm khí thật lớn gào thét bay đi. Chỉ trong chốc lát liền chém tung mười đạo vòi rồng khổng lồ. Dương Diệc Phong nắm chắc cơ hội liền biến mất tại chỗ.
Song kiếm đều xuất hiện, tốc độ hấp thu linh khí bên ngoài cũng tăng gấp đôi, liên tục bổ sung nguyên thần tinh khí. Hơn nữa nghịch phản kết hợp tạo ra cân bằng âm dương đưa tâm thần tiều hao của Dương Diệc Phong bổ sung hoàn tất.
Tuy nhiên cánh tay phải cũng không thể trong thời gian ngắn có thể khôi phục, Dương Diệc Phong dứt khoát tán đi pháp kiếm trong tay phải rồi dùng tay trái để cánh tay phải có thời gian khôi phục. Nhân cơ hội này hắn cũng muốn rèn luyện một chút cho tay trái.
- Dương Diệc Phong thằng tiểu tử làm xằng làm bậy, miễn cưỡng ngưng kiếm là điều tối kỵ nhất của Hư Không Ngưng Kiếm Thuật. Vừa rồi nếu không phải do may mắn thì nguyên thần của ngươi đã tán loạn, thân thể bạo tạc mà chết. Nếu vừa rồi không phải ta đem bản thể đè lực phản phệ cho ngươi thì ngươi đã sớm chết. Lần sau ngươi còn dám như vậy ta sẽ xử ngươi.
Kinh Thiên tức giận lớn tiếng mắng, tuy nhiên hắn vẫn rất lo lắng. Vừa rồi nếu không phải Dương Diệc Phong làm như vậy sợ rằng bây giờ đang nằm trong vòi rồng .
- Vừa rồi tình huống khẩn cấp, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà làm, lần sau không dám nữa ha ha.
Dương Diệc Phong cũng biết là Kinh Thiên lo lắng cho hắn nên đành cười gượng mà xin lỗi.
- Phía trước còn có nhiều nguy hiểm, ngươi nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Kinh Thiên nhắc nhở.
Dương Diệc Phong không nói gì, chỉ nhìn xa về phía trước rồi tiếp tục bay đi, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, không ngừng linh hoạt tránh né cơn mưa lôi điện. Tay trái cầm trường kiếm huy động càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thuận lợi, càng lúc càng có cảm giác. Loại cảm giác này so với lúc dùng tay phải cầm kiếm thì hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho Dương Diệc Phong có cảm giác rất mới mẻ.
Suốt quảng đường không ngừng dùng tâm cảm giác cảm xúc khi dùng tay trái sử kiếm, Dương Diệc Phong liên tục cải tiến kiếm pháp tay trái của mình.
Tiếng sấm không ngừng, trên biển gió bão liên tục, trong không khí tràn ngập mùi vị của đại dương. Trên trời, từng đạo thần lôi giống như muốn chia đôi trời đất lên tục đánh xuống .
Hiện tại tốc độ dùng kiếm của Dương Diệc Phong đã vượt qua thần thức của Tán Tiên. Dương Diệc Phong không để cho thần lôi đánh đến, hắn liên tục dùng xảo kình đưa thần lôi trượt qua va chạm với các thần lôi khác rồi lấy phản chấn để đi.
Vào đúng lúc này, một đạo lôi điện từ phía chân trời đánh thẳng về phía Dương Diệc Phong, tốc độ nhanh vô cùng. Thần thức của Dương Diệc Phong mặc dù có thể bắt được đạo lôi điện này nhưng thân thể lại không kịp phản ứng, hắn đang dùng tay trái cản thiên lôi khác, căn bản không kịp thu hồi. Tốc độ của đạo thiên lôi này so với những đạo khác gấp 10 lần, Dương Diệc Phong đang quen với tốc độ cũ nên không kịp phản ứng .
Chưa hết, từ trong đạo thần lôi đang đánh đến này bỗng nhiên xuất hiện ra một tiểu lôi chỉ bằng cây đũa nhưng tốc độ siêu nhanh lại đánh đến. Dương Diệc Phong dứt khoát quyết định, đã không tránh được thì dùng thân ngạnh kháng . Nếu người khác nhìn vào sẽ cho rằng đạo thiên lôi nhỏ như vậy chắc chắn uy lực kém nhưng thần thức của Dương Diệc Phong lại cho biết đạo lôi điện này chính là tinh lực của thiên lôi, uy lực so với Bắc Đẩu Hỏa Lôi còn lớn gấp trăm lần.
Ngay lúc Dương Diệc Phong vận chuyển Kiếm Nguyên, tập trung chuẩn bị ngạnh kháng đạo tế lôi này thì bỗng nhiên ngân quang đại thịnh. Từ trên người Dương Diệc Phong, Như Ý Thiên Huyễn Châu phát ra ánh sáng mãnh liệt, đừng đạo hoa văn trên giáp lưu chuyển. Không những vậy, ở vị trí mà đạo tế lôi sắp đánh đến bỗng xuất hiện ba phi kiếm nhỏ, tạo thành thế tam giác chống đỡ lại đạo tế lôi kia. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK