Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có khả năng

Nhưng tại đây xe cộ như nước, người đi lại đông vô cùng. Mỗi người đều mặc quần áo của thế kỷ 21. Bên đường còn có trạm xe bus, lâu lâu lại thấy xe bus tấp vào để thả người xuống và đón người lên. Tại ngã tư đường đều có đèn xanh đèn đỏ, khi đèn đỏ các xe đều dừng lại, đủ các loại xe như Audi, Mercedes … Xung quanh là những tòa nhà cao tầng chọc trời.

Hắn đang đứng tại cửa chính của Thiên Hành công ty, trên tay hắn không phải cành cây mà là chiếc vali mà hắn vẫn hay xách. Trên người hắn không phải là trường bào màu xám mà là veston màu đen, trên cổ còn thắt một chiếc cravat màu hồng. Trong túi áo bên trái là một chiếc bút máy màu vàng. Chiếc bút này hắn được thầy giáo tặng khi hắn tốt nghiệp đại học Thanh Hoa. Hắn vẫn dùng nó đến tận bây giờ, vẫn chưa từng thay vì người thầy tặng bút cho hắn được hắn xem như cha của mình. Kể từ khi cha mẹ hắn chết đi, nhờ vị thầy này mà hắn vẫn cảm nhận được tình thương của người cha. Mái tóc dài của hắn cũng đã thay bằng tóc ngắn.

Lúc này, quản lý tài vụ của công ty là Trần An vừa đến, hắn đang muốn bước vào công ty thì thấy Dương Diệc Phong đang đứng thần người ra trước cổng. Hắn vội vàng chạy lạ
i
- Tổng giám đốc, sao lại không vào trong ? hay là ngài quên mất đồ đạc gì ?

Trần An là một người trung niên khoảng tầm 40 tuổi, nhờ chăm sóc tốt nên mới nhìn thì thấy khoảng ngoài 30, hắn có một gia đình hạnh phúc. Trước đây hắn quản lý tài vụ của một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên về thực phẩm. Sau khi công ty hắn bị đóng cửa, hắn được Dương Diệc Phong kéo về làm quản lý tài vụ cho công ty mình. Hắn là người thành thật, làm cho người ta có cảm giác tín nhiệm. Hắn sau khi gia nhập công ty đến nay đã được 4 năm. 4 năm nay đều vì công ty ra sức, sổ sách vô cùng rõ ràng.

- Đúng rồi, khi đi hình như ta quên mất một tập văn kiện

- Có quan trọng hay không ? Nếu quan trọng thì ngài nhanh về lấy đi

- Không sao, chỉ là một văn kiện nhỏ không trọng yếu. Được rồi, ngày hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?

- Tổng giám đốc, có phải ngài bị bệnh không ? Bình thường ngài luôn nhớ kỹ giờ giấc mà

- Không có việc gì, do hôm qua xem văn kiện cả đêm không ngủ. Sáng sớm đi vội nên không kịp xem lịch

- Nếu không phải bị bệnh thì tốt rồi, hôm nay là ngày 31 tháng 7

- A ngày 31 ư ? Thôi vào công ty thôi

Dương Diệc Phong cùng Trần An đi vào trong tòa nhà. Dương Diệc Phong vừa đi vừa nghĩ thầm

- Ngày 31 không phải là ngày ta ký hợp đồng với Vương thị xí nghiệp hay sao?

- Tổng giám đốc, ta đi làm việc đây

Hắn lo nghĩ nên ngay cả Trần An rời đi lúc nào cũng không biết

Đi vào trong thang máy, Dương Diệc Phong vẫn cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ hắn đã trở về ? Dương Diệc Phong thử vận công toàn thân nhưng một chút kiếm nguyên cũng không có

- Kinh Thiên, ngươi ở đâu ? Chuyện gì xảy ra vậy ?

Dương Diệc Phong kêu lên trong đầu giống như vẫn thường nói chuyện với Kinh Thiên. Mãi một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời.

- Chào tổng giám đốc

Một cô gái còn trẻ nói

- A, chào ngươi

Dương Diệc Phong hồi phục tinh thần, thì ra thang máy đã mở cửa

- Chào tổng giám đốc

- Chào tổng giám đốc

- Tổng giám đốc ăn cơm chưa ?

Suốt dọc đường đều có nhân viên không ngừng hỏi han hắn, tất cả đều giống như trước đây. Dương Diệc Phong đều trả lời với tất cả mọi người, hắn cảm thấy vô cùng thân thiết

- Diệc Phong, ngươi đến rồi. Làm sao sắc mặt ỉu xìu như vậy ? Tối qua không ngủ hả?

Phùng Tuấn đi từ phòng phó tổng giám đốc ra, hướng Dương Diệc Phong bắt chuyện
Dương Diệc Phong vừa thấy hắn, trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lữa giận dữ, hay tay nắm chặt run lên không ngừng. Hắn cố kìm chế ý nghĩ muốn đấm thẳng vào mặt thằng vong ân phụ nghĩa, chân ngoài dài hơn chân trong, câu dẫn vợ mình, làm hại mình hai bàn tay trắng, hỗn đản Vương bát đãn. Hắn nhẹ giọng trả lời

- Đúng rồi, tối qua không ngủ xem văn kiện

Phùng Tuấn không phát hiện ra cái gì dị thường, thuận miệng nói

- Vậy ngươi có muốn về nhà nghĩ ngơi hay không?

- Không cần, hợp đồng với Vương thị xí nghiệp không phải sẽ ký vào ngày hôm nay hay sao? Ta không sao, một lúc nữa ta nói Atid pha cho ta một ly café là được.
Dương Diệc Phong cố ý nhắc đến chuyện hợp đồng, hắn muốn xem thử phản ứng của Phùng Tuấn thế nào

Nhưng mà lòng dạ của Phùng Tuấn quả thật rất sâu, hắn không hề lộ ra một điểm nào không phải.

- Tốt lắm, ngươi cứ về phòng đi, để ta giúp ngươi nói Atid đem café đến

Nói xong hắn liền bỏ đi, Dương Diệc Phong cũng đi vào phòng làm việc. Hắn cởi áo treo lên, đi thẳng đến chiếc ghế của mình. Trong lòng hắn có một loại cảm giác khó tả đang dâng trào. Có chút mừng rỡ, có chút hoài niệm, phẩn nộ, cảm khái, mê man … tất cả hòa quyện lại làm cho Dương Diệc Phong có cảm giác đã trải qua mấy đời

- Cọc cọc

Có tiếng gõ cửa vang lên

- Tổng giám đốc, ta là Atid

- Vào đi, cửa không khóa

“Lạch cạch”, cửa mở ra. Nữ thư ký Atid mang café đến đặt lên bàn của Dương Diệc Phong

- Tổng giám đốc, café của ngài đây

Dương Diệc Phong trả lời

- Cảm ơn

- Không cần cảm ơn, tổng giám đốc ngài không sao chứ

Dương Diệc Phong đứng dậy

- Ta không sao, xem ta có chuyện gì sao ? Tối qua ta xem văn kiện nên ngủ trễ. Chuyện nhỏ thôi, ta uống ly café xong là tỉnh

- Ta nghĩ ….

- Nghĩ gì nói đi

- Ta nghĩ tổng giám đốc hình như khác trước đây

Dương Diệc Phong trong lòng ngạc nhiên, cười hỏi ngược lại

- Hả ? Có gì mà không giống?

Atid chần chừ

- Yên tâm đi, hiện giờ chúng ta là bạn bè không phải cấp trên cấp dưới. có nói gì sai ta cũng không trách ngươi

Dương Diệc Phong trở lại thành một người giám đốc tốt với nhân viên như trước đây

- Ta nói, nhưng ngài không được giận

- Được ta không giận

Dương Diệc Phong gật đầu trả lời

- Tổng giám đốc hình như con người ngài đã thay đổi

- Ta thay đổi ?

Dương Diệc Phong trong lòng run lên, sắc mặt mình tỉnh hỏi

- Tổng giám đốc, ngài lạnh lùng hơn trước đây. Hiện tại tổng giám đốc làm cho ta thấy sợ hãi. Trước đây ngài luôn vừa nói vừa cười, xem ta như em gái, bình tĩnh gần gũi, tình cảm phong phú. Nhưng hiện tại ngài làm cho ta có cảm giác đáng sợ

- Ha ha, không có gì đâu, ngươi nghĩ nhiều quá. Chỉ là hôm qua có mấy văn kiện làm xong rồi nhưng sáng nay quên mang đi nên ta có chút phiền muộn thôi. Ta vẫn là ta, có gì mà thay với chả đổi, yên tâm về làm việc đi. Ta nghỉ ngơi một chút là như trước thôi
Nụ cười của Dương Diệc Phong đã xóa bỏ sự hoài nghi trong lòng Atid, hắn mỉm cười nhìn theo Atid đi ra khỏi phòng làm việc.

Dương Diệc Phong trầm mặt, nhấp chút café. Hắn tự hỏi tại sao mình lại quay về đây ? Tất cả những chuyện trước đây chẳng lẽ là do hắn nằm mơ . Đó chỉ là giấc mơ hay hiện tại của hắn mới là giấc mơ ?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK