Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất Dạ cũng thấy kỳ quái, Trữ Lô Hư nói chuyện giữa Ngọc Hư Cung và Ma Tông xong thì kéo dài thời gian. Hắn đang tưởng là Trữ Lô Hư đợi ba vị Tán Nhân của Đạo Môn không ngờ lại là đợi Yêu Vương.

Thất Dạ tuy nghi ngờ nhưng để trong lòng, chỉ nghi hoặc nhìn Trữ Lô Hư.

Huyết Sát thì lại khác, hắn chẳng cần cố kỵ hỏi:

- Trữ quan chủ mời nhiều người đến là để làm gì?

Từ xưa đến nay Ma Đạo tranh đấu điên cuồng, hôm nay đầu sỏ của hai bên đến lại không đánh nhau mà lại giống như bạn hữu lâu ngày gặp mặt .

- Ha ha , Huyết Sát Ma Quân đừng vội, mọi ngươi đến chưa đủ. Đến đủ rồi bản tông tự nhiên sẽ giải thích rõ ràng.

Trữ Lô Hư cười nói.

Huyết Sát nghe xong cũng không nói gì, im lặng ngồi xuống.

- Các vị, đây là Ngọc Hư Cung của ta, mong các vị cho ta chút thể diện. Trước khi đại hội không nên tự ý giải quyết ân oán, nếu không đừng trách Ngọc Hư Cung của ta mạnh tay .

Trữ Lô Hư đột nhiên nói, lời này cũng là thừa thải mà thôi . Hắn nói xong còn quay sang hỏi Thất Dạ :

- Thất Dạ tông chủ thấy sao?

Thất Dạ gật đầu nói:

- Được, ta đáp ứng. Ma Tông chúng ta tuyệt đối không sinh sự nhưng mà có người dám chủ động thì đừng trách chúng ta .

- Đa tạ Thất Dạ tông chủ phối hợp. Lần này các ngươi đến cũng đã mệt mỏi, xin mời đi nghỉ ngơi một chút.

Trữ Lô Hư chỉ một ngọn núi nhỏ bên ngoài mà nói .

Thất Dạ gật đầu đáp:

- Đương nhiên, nhập gia tùy tục.

Tại sao Trữ Lô Hư lại không để mọi người nghỉ ngơi trong nội cung giống như Yêu Vương Điện? Nói ra cũng đơn giản, Yêu Vương Điện muốn hiển lộ uy phong , hơn nữa trong tông cũng không có nhiều bí mật nên đồng đạo có thể đi vào. Còn như Ngọc Hư Cung bí mật đầy rẫy, lỡ vô tình tiết lộ một hai điểm thì hậu hoạn vô cùng. Người khác thì không nói nhưng Thất Dạ tuyệt đối không buông tha cơ hội. Nên thôi, tốt nhất là cho ở bên ngoài cho chắc ăn vì đâu phải lúc nào cũng giám sát được bọn họ.

Thất Dạ nói xong liền mang người mình bay về ngọn núi đó, từ đầu đến đuôi cũng không thèm nhìn Yêu Vương một lần. Yêu Vương Điện lần trước chủ động tính phế đi Dương Diệc Phong làm Thất Dạ bất mãn vô cùng, tuy rằng có một số nguyên nhân không định đụng đến Yên Vương Điện nhưng không có nghĩa là buông tha hắn. Huyết Sát và Nghịch Thiên đều là phe Thất Dạ đương nhiên trong lòng cũng có oán với Yêu Vương.

Dương Diệc Phong là người đi cuối cùng, hắn dùng ánh mắt thợ săn mà nhìn Yêu Vương rồi mới cười khẩy bay đi.

Yên Vương làm ra vẻ không thấy, tự mình quay sang thủ hạ nói chuyện. Một mặt đàm luận vu vơ, một mặt cắn răng không để phát tác. Dù sao hắn cũng là một trong những thủ lĩnh của Ma Đạo mà Ma Tông không để cho hắn thể diện. Nhưng rồi hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì liền cười thâm trầm rồi bình tĩnh lại. Tất cả những biểu hiện này người của Ma Tông đã đi nên không ai biết đến.

Dương Diệc Phong từ trên cao nhìn xuống cảnh sắc phía dưới, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Quả thật Ngọc Hư Cung cảnh sắc mê người, đẹp hơn Luyện Hồn Sơn của Ma Tông gấp trăm lần. Ma Tông mặc dù cũng khá nhưng luôn có một cổ u ám minh huyền cảm giác bởi vì dù sao cũng có vô số người đang tu luyện ma đạo công pháp. Những công pháp này vô cùng cực đoan nên tỏa ra tà khí không ngừng. Bên cạnh đó hộ sơn đại trận cũng không ngừng sinh la hồn phách du động nên cảm giác u ám là đương nhiên.

Mọi người không có mặt rồi Dương Diệc Phong mới hỏi Thất Dạ:

- Sư huynh, rốt cuộc Ma Tông và Ngọc Hư Cung tại sao lại có ước hội vạn năm?

Chuyện tình cơ mật này cũng chỉ có mấy người biết mà thôi. Dương Diệc Phong cũng là cao tầng đủ tư cách nên Thất Dạ từ từ giải thích:

- Việc này nói ra thì dài, Ma Tông và Ngọc Hư Cung truyền thừa từ thời Thượng Cổ đến nay đã lâu. Cũng không biết từ thời nào, hình như là đời tông chủ thứ ba thì xuất hiện một cái hộp kỳ quái. Cái hộp này được hai tông Ma Tông và Ngọc Hư Cung đồng thời phát hiện ra. Trong hộp này có gì không ai biết, cái hộp quá sức cứng rắn nên cả hai bên đều dùng hết phương pháp cũng không mở được. Bởi vì hai tông đồng thời phát hiện nên không biết làm gì khác hơn là quyết định đánh cuộc, ai thắng thì được giữ hộp này một vạn năm . Đáng tiếc Ma Tông cũng đã cầm qua cái hộp này mười lần nhưng không có năng lực mở ra mà Ngọc Hư Cung cũng là như vậy. Dần dần từ việc đó biến thành tỷ thí vạn năm một lần của hai tông. Lần trước là do Ngọc Hư Cung đoạt được hộp, lâu quá không ai để ý đến nhưng không ngờ lần tỷ thí này lại rơi vào đúng lúc Đạo Môn đại hội nên đồng thời cử hành.

- Chuyện cái hộp này, các tông khác có biết không?

Dương Diệc Phong hỏi thăm.

- Ha ha ha làm sao biết được . Ngoại trừ Ngọc Hư Cung và Ma Tông ra thì người bên ngoài chỉ nghĩ là hai tông đại diện Ma và Đạo tỷ thí vạn năm một lần thôi. Bên thua phải đưa ra một “đồ vật” như giao hẹn, danh dự cũng cam chịu thua đối phương một bậc.

Thất Dạ giải thích.

- Đồ vật gì vậy?

Dương Diệc Phong lại hỏi.

- Đôi khi là pháp bảo, đôi khi là tài liệu. Cũng có lúc là hứa hẹn hoặc xử lý một vài chuyện cho bên thắng. Lần này chính là đến phiên Ma Tông chúng ta đưa ra yêu cầu về “đồ vật”

Thất Dạ từ từ nói.

Dương Diệc Phong nghe xong gật gù đã hiểu. Sau đó hắn hỏi:

- Sư huynh, lần này chúng ta nên đưa ra điều kiện gì?

Dương Diệc Phong vừa nói vừa nghĩ đến thần hộp kia. Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ Ma Tông và Ngọc Hư Cung nhân tài vô số, nhiều năm như vậy cũng không mở được thì Dương Diệc Phong hắn làm sao mở đây.

- Ta cũng chưa nghĩ ra, không bằng sư đệ nghĩ xem chúng ta còn thiếu cái gì?

- Ặc ….

Dương Diệc Phong vò đầu bứt tai một lúc rồi hét to:

- A ta đã nghĩ ra.

- Là cái gì?

Dương Diệc Phong nhìn từ đầu đến chân của Thất Dạ rồi từ từ nói:

- Sư huynh cũng đã lớn tuổi mà chưa vợ. Chi bằng tìm về một sư tẩu nhé, chúng ta nhân cơ hội lần này đòi một người sư tẩu của Ngọc Hư Cung là được…

Nói còn chưa xong đã dùng siêu tốc độ biến mất.

Thất Dạ nghe xong sửng người một lúc, đến khi hắn tỉnh ra thì Dương Diệc Phong đã biến mất.

- Dương Diệc Phonggggggggggggggggggggggggggggggggg

Tiếng rống của Thất Dạ vang dội khắp núi làm cho mọi người nhảy dựng lên. Nghịch Thiên nhìn Huyết Sát hỏi:

- Lão nhị làm sao vậy? Hình như hắn rất ít khi giận mà ?

Huyết Sát lắc lắc đầu mà nói:

- Đại ca hỏi ta ta hỏi ai đây? Ngươi muốn biết thì đi hỏi hắn đi.

Nghịch Thiên “trầm tư suy nghĩ” một hồi rồi bỏ đi ý niệm đó, người hiền lành mà nổi giận thì rất đáng sợ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK