Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tà Dương cầm lấy 20 vạn lạng từ Lữ Lương Thắng, hắn nhìn Tiêu Sở Sinh co quắp mà nghĩ sư tôn hắn hạ thủ quá nhẹ, nếu để cho hắn hạ thủ thì có phải tên tiểu tử kia giờ đang được uống trà với Diêm Vương rồi không ? Những người khác không thấy Dương Diệc Phong xuất thủ thế nào nhưng hắn thấy , Dương Diệc Phong đã điểm vào hạ thân của Tiêu Sở Sinh, làm đứt toàn thân kinh mạch ở hạ thể hắn, đồng thời chấn vỡ luôn hai viên bi của Tiêu Sở Sinh.

Lữ Kim Thành trông thấy một màn này thì đầu cũng toát mồ hôi lạnh, lần này hắn đã chủ động đi sớm chọn vị trí đẹp để theo dõi , muốn nghiên cứu xem Dương Diệc Phong xuất chiêu như thế nào . Thế nhưng hắn cũng chẳng thấy được gì , chỉ thấy Dương Diệc Phong xoay nhẹ người rồi Tiêu Sở Sinh ngã xuống. Hắn hiện tại đã biết Dương Diệc Phong đáng sợ, chiêu thức như vậy căn bản không phải một người Hậu Thiên đỉnh phong có thể thực hiện được.

Hơn nữa, hắn cảm giác được Dương Diệc Phong chưa dùng nhiều nội lực, chỉ mới dùng chiêu thức tinh diệu, ra chiêu nắm chắc thời cơ . Hiện tại hắn đã biết mình và Dương Diệc Phong chênh lệch đến cở nào, trách không được Dương Diệc Phong tu vi thấp , thì ra hắn căn bản không cần dùng nội lực nhiều làm gì

- Sinh nhi , sinh nhi

Lúc này Tiêu Sắt Văn mới có phản ứng nhào tới

- Ngươi thế nào rồi Sinh nhi ?

Đáng tiếc, nội khí Dương Diệc Phong đi vào trong cơ thể hắn không ngừng chạy qua thất kinh bát mạch , không những biến hắn thành thái giám mà còn biến hắn thành một phế vật liệt tứ chi

- Đại ca , ngươi sao vậy ?

Tiêu Sở Minh cũng vọt đến, người này bình thường chỉ biết ăn chơi , tu vi ngay cả Hậu Thiên đỉnh phong cũng không đến, bình thường nếu không nhờ đại ca hắn che chở thì tiểu tử này sớm đã bị chém thành mười tám khúc. Tiêu Sở Minh với Tiêu Sở Sinh vốn là cùng một mẹ sinh ra . Tiêu tam thiếu gia thì nhếch miệng cười rồi mới làm vẻ mặt đau đớn lao tới

Một chút nhếch mép của Tiêu tam thiếu gia hoàn toàn lọt vào mắt của Dương Diệc Phong, hắn tự hỏi thoáng chốc rồi bỏ qua không để ý đến

Dương Diệc Phong quay đầu rời đi thì Tiêu Sắt Văn đã gào lên

- Chậm đã, ngươi cứ như vậy mà đi hay sao ?

Nhi tử của hắn bị phế làm cho hắn mất đi lý trí

Dương Diệc Phong quay đầu nhìn lại nhún vai nói

- Ta không đi như vậy thì đi thế nào ? Ai dà thôi được rồi, coi như ta xin lỗi , được chưa ? Tại hạ không nên làm bị thương Tiêu công tử nhưng cũng không thể trách tại hạ. Tiêu đại công tử là Thiên Tiên Chí Cảnh, tại hạ khó khăn lắm mới đạt được Hậu Thiên đỉnh phong . Dưới một kiếm toàn lực của Tiêu công tử, tại hạ bất đắc dĩ mới phải làm bị thương Tiêu công tử. Ta xin lỗi . Công chứng, ta làm vậy có gì sai không ?

Đường Ngạo Thiên không có cách nào khác, hơn nữa chuyện của Tiêu gia hắn để ý làm gì ? Chết là đáng kiếp, hơn nữa đây là cơ hội tốt để nịnh bợ Dương Diệc Phong sao bỏ qua được. Hắn đằng hắng hai tiếng rồi nói

- Theo quy định trên đại lục, Dương công tử tu vi thấp hơn Tiêu công tử nên mặc dù là phạm quy nhưng không sao , Tiêu công tử cũng không chết nên Dương công tử phải bồi thường phí tổn điều trị cho Tiêu công tử

Dương Diệc Phong vô tội nói

- Nghe chưa ? Đây không thể trách ta a , ai bảo Tiêu công tử tu vi quá lợi hại, lại còn cao hơn ta 1 cảnh giới, cho nên ta không thể nào thu tay kịp.

Hắn quay sang Tà Dương

- Tà Dương , lúc này thắng bao nhiêu ? còn không đem toàn bộ đưa cho Tiêu lão gia làm tiền đền bù

Tà Dương không cam tâm nhưng vẫn dạ một tiếng rồi đưa 20 vạn lạng cho Dương Diệc Phong

Mông Yên Nhiên ở một bên buồn cười không chịu nổi, cũng may công lực của nàng tinh thâm nên vận công nhịn xuống, nếu không đã sặc chết.

Dương Diệc Phong nhận lấy ngân phiếu đưa cho Đường Ngạo Thiên nói

- Chừng này tiền mua thuốc chắc đủ rồi chứ

Đường Ngạo Thiên cười khổ nhìn 20 vạn lạng này, Tiêu gia mà cần 20 vạn lạng này sao ?

Dương Diệc Phong tự nhiên hiểu Đường Ngạo Thiên nghĩ gì

- Hả còn thiếu sao ? Không phải đâu ? 20 vạn lượng đó nha . Hay là ngươi muốn lừa tiền của ta đây ? Trên người ta không có tiền, nếu như thiếu thì ngươi tìm vị đại thúc kia đi , hắn còn thiếu tiền ta không ít đâu

Dương Diệc Phong chỉ vào Lữ Lương Thắng nói

Lữ Lương Thắng mặt mày tím tái, lời này không phải nói bọn họ thiếu tiền không trả , chửi bới danh dự của Lữ gia hay sao ?

- Được rồi, để ta , ai bảo ta là người thành thật chứ

Dương Diệc Phong cầm lấy tiền trên tay Đường Ngạo Thiên , đi đến bên Tiêu Sở Sinh đẩy tiền vào tay hắn mà nói

- Tiêu công tử, cái này cũng không trách ta được, là ngươi khiêu chiến ta mà ? Hơn nữa tu vi của ngươi quá lợi hại, ngươi là cao thủ nên chắc có phong độ của cao thủ . Tại quyết đấu thua không mất mặt , không hối hận. Tại hạ có chút tiền coi như là bồi thường . Nếu ngươi tiêu tiết kiệm một chút chắc đủ cho ngươi dùng nửa đời sau này

- Phụt …

Tiêu Sở Sinh oán độc nhìn Dương Diệc Phong, hận không thể lột da rút xương, ngũ mã phanh thây Dương Diệc Phong . Hắn đau quá nói không nên lời, từ phía dưới truyền đến nỗi đau xé ruột làm hắn biết rằng đời này của mình coi như xong. Hắn hận !!! Sau đó phun máu mà ngất đi

- Ôi , ngươi không nên ngậm máu phu người nha, có chuyện gì từ từ nói , làm gì mà động khí ? Ngươi xem không phải xỉu rồi sao ?

Dương Diệc Phong nói xong lại phun một bãi nước bọt

- Làm tốn thời gian của thiếu gia, thiếu gia phải đi uống rượu thôi

Sau đó xoay lưng muốn rời đi
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK