Nghĩ lại, lúc cô mang thai Đậu Nành đã trải qua nhiều chuyện như thế mà sức khỏe vẫn rất tốt, bây giờ lại…
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư thở dài một cách nặng nề: “Cháu biết rồi, cháu sẽ nghĩ cách.”
Chẳng mấy chốc hai người đã tới một cửa tiệm, lúc mới đi tới cửa, Tống An chợt dừng bước lại.
“Đây là tiệm mà dì nhỏ nói sao?”
Tống An nhìn cửa tiệm được trang hoàng khang trang và người ở bên trong, đôi mắt dần trở nên ảm đạm: “Không phải.”
Cảnh còn người mất, đã nhiều năm trôi qua, cửa tiệm đó không còn mở nữa cũng là điều bình thường.
Hàn Minh Thư cảm giác được tâm trạng của bà ấy đã suy sụp không ít bèn nói: “Hay là chúng ta…”
“Ăn ở đây luôn đi.”
“Được.”
Thật bất ngờ, mùi vị món ăn của tiệm này cũng không tệ lắm, sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Minh Thư thấy hơi muốn đi vệ sinh, bất đắc dĩ thở dài và nói: “Dì nhỏ, cháu đi vệ sinh một lát.”
Rất bất đắc dĩ rằng, sau khi mang thai có một chuyện rất phiền phức đó chính là không thể nhịn tiểu được.
Hàn Minh Thư đặt điện thoại và ví trên bàn rồi đi vào nhà vệ sinh, lúc cô rửa tay xong và đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng phải một người đang đứng chắn trước mặt cô, vẻ mặt rất khó chịu.
Hàn Minh Thư thay đổi sắc mặt, suy nghĩ trong lòng rồi mở miệng nói: “Mấy người muốn bảo Tống…”
Đáng tiếc, còn chưa dứt lời cô đã bị đánh mạnh vào gáy, câu nói tiếp theo bị cắt đứt, cô định nói gì đó nữa nhưng trước mắt chợt trở nên tối sầm. Ngay sau đó, Hàn Minh Thư hoàn toàn mất ý thức.
Tống An ngồi chờ Hàn Minh Thư trong nhà hàng một lúc lâu, nhưng mãi mà cô vẫn không quay lại, điện thoại của cô trên bàn rung lên, Tống An bèn cầm lên và nhìn thoáng qua thì thấy là Dạ Âu Thần gửi tin nhắn cho cô.
Nhưng bây giờ ngay cả cái bóng của Hàn Minh Thư cũng không thấy đâu.
Thôi cứ chờ cô quay lại đọc tin nhắn sau.
Tống An bèn đặt điện thoại lại chỗ cũ, đợi thêm một lúc, Hàn Minh Thư vẫn chưa quay lại.
Tống An cau mày lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bà ấy gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, sau đó cầm điện thoại và túi xách của Hàn Minh Thư lên và bảo nhân viên dẫn bà ấy tới nhà vệ sinh.
Kết quả nhà vệ sinh lại trống không, không có một ai.
“Chuyện gì thế này? Con bé đâu?”
Tống An hỏi thăm nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ cũng thấy khó hiểu: “Tôi cũng không rõ lắm, lúc nãy sau khi hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu thì cô gái đó bèn đi tới, sau đó…
hình như vẫn chưa thấy cô ấy đi ra, tôi cứ nghĩ là bụng cô ấy khó chịu nên cũng không hỏi.”
Không thấy cô đi ra?
“Ngoại trừ nhà vệ sinh này ra thì nhà hàng của các cô có còn nhà vệ sinh nào khác nữa không?”
Nhân viên phục vụ cắn môi lắc đầu: “Không, chỉ có duy nhất một nhà vệ sinh này thôi, nhân viên chúng tôi cũng dùng nhà vệ sinh này.”
Sau khi nghe thấy nhà hàng này chỉ có một nhà vệ sinh, lại nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc nãy, Tống An lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nguy rồi.
“Quý khách, hay là…
Chúng ta thử tìm lại trong đó xem?”
Tống An lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Không cần, cô ấy không ở trong đấy.”
Đại khái Tống An đã đoán được Hàn Minh Thư đang ở đâu, ánh mắt và không khí xung quan bà ấy lập tức trở nên lạnh lẽo…
Uất Trì Thần!
Tống An quay người đi ra ngoài, bất chợt phát hiện phía bên kia hành lang có đường vòng, thế là bà ấy bèn đi vòng qua.
“A, sao mà mở được cửa này nhỉ??”
Bây giờ Tống An đã hoàn toàn xác định được Minh Thư gặp phải chuyện gì, đúng là không ngờ, ba của bà ấy – Uất Trì Thần lại có thể làm tới mức này.
A, đời này bà ấy cũng sẽ không bao giờ nhận người bố này!