Dù cô nói thế nào, thì vẻ mặt Dạ Âu Thần vẫn không có gì thay đổi, Hàn Minh Thư đi tới trước cửa nhà anh quan sát một lát, nhưng vẫn không nhìn thấy camera mà mình muốn tìm.
Hàn Minh Thư lại tìm một lát, bỗng cảm thấy hơi nực cười khi mình cứ tìm kiếm như vậy trước mặt anh, anh dám nói tâm ý tương thông với cô, vậy có nghĩa anh rất có lòng tin, đồng thời phủ nhận chuyện lắp camera trước cửa nhà cô.
Có lẽ là camera cỡ nhỏ, nếu giờ cô tìm bằng mắt thường, thì sẽ không tìm thấy.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhìn Dạ Âu Thần đang đứng dựa vào tường hỏi: “Là camera cỡ nhỏ đúng không?”
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô, môi mỏng mím thành đường thẳng, không hề đáp lại cô.
Hàn Minh Thư cũng nhìn chằm chằm anh, hai người đối mặt nhau một lát, rồi cô bỗng ngoảnh mặt đi: “Bỏ đi, tôi cũng không mong hỏi được gì từ trên người anh, nếu anh không muốn nói, thì tôi sẽ không hỏi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư lại vươn tay nhấn nút xuống thang máy, một lúc sau, cửa thang máy mới từ từ mở ra, rồi cô đi thẳng vào trong.
Sau khi bước vào thang máy, cô không thèm nhìn vẻ mặt của Dạ Âu Thần, mà nhấn nút đóng thang máy ngay.
Mắt thấy cửa thang máy đang từ từ đóng lại, Dạ Âu Thần luôn đứng dựa vào tường bỗng di chuyển, dáng người cao lớn xông thẳng vào trong thang máy.
Anh vừa bước vào, đúng lúc cửa thang máy cũng đóng lại.
Hàn Minh Thư ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn anh.
“Anh lại muốn làm gì?”
“Giờ bên ngoài quá nguy hiểm.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Em không thể ra ngoài một mình.”
Anh nhíu mày, như thể rất lo lắng cho cô, nhưng Hàn Minh Thư lại cảm thấy hơi nực cười khi anh luôn bám theo cô.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi? Anh cứ đi theo tôi thế này, dù có nguy hiểm, cũng hoàn toàn không ngăn được.”
Dạ Âu Thần: “…”
Hình như cô nói cũng có lý, anh nhận ra mình không thể nào phản bác được, nên đôi môi mỏng khẽ mấp máy, một lúc sau mới đi tới gần Hàn Minh Thư, khẽ cười nói: “Vậy cũng được.”
Hàn Minh Thư: “?”
Ý anh là muốn đi theo cô đến cùng?
Một lúc sau, Dạ Âu Thần lại hỏi tiếp: “Em muốn đi đâu?”
“Liên quan gì đến anh?”
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cô luôn mạnh mẽ như thế.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhếch miệng cười nói: “Để tôi đưa em đi.”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì lạnh lùng từ chối ngay: “Không cần đâu, tôi tự có xe, không cần anh phải đưa đón.”
Dạ Âu Thần không nói gì, thang máy lại chìm trong yên tĩnh.
Một lúc sau, thang máy đã xuống dưới lầu.
Cửa thang máy mở ra rồi, Hàn Minh Thư mới đứng dậy, hơi gắng gượng nhấc chân đi ra ngoài.
Cô đi được mấy bước, thì nhận ra đầu mình rất choáng váng, có lẽ là di chứng của việc sốt cao.
Tối qua lúc cô tắm xong, thì luôn đứng thẫn thờ ngoài ban công, sau khi bị gió lạnh thổi rất lâu mới về phòng ngủ, dù gì tối qua cô cũng mất tập trung, nên không sấy khô tóc.
Cô đâu biết vừa tỉnh dậy đã sốt cao như thế.
Hàn Minh Thư không biết những chuyện xảy ra sau đó, nhưng cô có thể nhớ mang máng mấy chuyện, chẳng hạn như Tiểu Nhan gọi cô dậy, rồi cô mở cửa cho Dạ Âu Thần, anh còn bế thẳng cô lên lầu, dùng đủ các biện pháp vật lý để hạ nhiệt cho cô.
Tất nhiên cô biết những chuyện sau đó, vì lúc ấy cô đã tỉnh táo.
Tất nhiên cô biết giờ mình không thể miễn cưỡng lái xe trong bộ dạng này, nếu không phải Dạ Âu Thần đang ở đây, có lẽ cô đã quay về nhà rồi.
Dù gì cô cũng xem trọng tính mạng của mình hơn.
Nhưng Dạ Âu Thần đang ở đây, không hiểu sao cô lại không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt anh.
Dù phải quay về, cũng phải để Dạ Âu Thần đi trước rồi hẵng nói.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư ngừng bước, rồi quay đầu nhìn Dạ Âu Thần đang đi phía sau.
“Anh về đi.” Hiếm khi cô nói nhẹ nhàng như thế, Dạ Âu Thần đi tới trước mặt cô.
“Em không muốn nhìn thấy tôi đến thế à? Dù biết rõ mình sẽ gặp nguy hiểm, vẫn không muốn để tôi đi cùng em?”
Hàn Minh Thư đáp: “Tổng giám đốc Dạ ngày kiếm cả tỷ bạc, công ty lại lớn như thế, đâu thể ngày nào cũng đi theo tôi 24/24 được? Nếu đặt chuyện này vào thời cổ đại, chẳng phải tôi sẽ trở thành hồng nhan họa thủy à?”
Dứt lời, Dạ Âu Thần nghiêng người về phía cô, đôi mắt đen láy như có lực hút, giọng nói cũng khàn khàn.
“Em đừng chất vấn, bởi vì em thật sự có tư cách làm hồng nhan họa thủy.”
Dạ Âu Thần không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng anh lại chết mê chết mệt với khuôn mặt chỉ tùy tiện ăn diện này.
Hơi thở hòa quyện vào nhau, tim Hàn Minh Thư đập thình thịch, vô thức lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với Dạ Âu Thần.
Phía sau tai cô hơi nóng hổi, nên ngoảnh mặt đi nói: “Tôi tới công ty xử lý một chuyện, chắc chắn công ty anh cũng còn rất nhiều chuyện phải giải quyết đúng không, nên… chúng ta đường ai nấy đi, được không?”
Anh không đáp lại cô, mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm cô.
Hàn Minh Thư ngẫm nghĩ một lát, tưởng anh ngầm thừa nhận, nên cầm chìa khóa xe đi về phía xe mình, đang định mở cửa thì một bóng người lao tới, tiện thể giật lấy chìa khóa xe trong tay cô.
Không đợi Hàn Minh Thư phản ứng lại, Dạ Âu Thần đã ngồi vào ghế lái.
Hàn Minh Thư: “… Anh đang làm gì đấy?”
“Em mới bị sốt cao, ngay cả đi đường còn không vững, mà còn muốn lái xe? Em không muốn sống nữa à?”
Hàn Minh Thư: “Đây là chuyện của tôi, hơn nữa, tôi tự biết mình có thể lái xe được hay không.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Em muốn mình bị tai nạn?”
“Cái gì?”
“Nếu em muốn chết, thì tôi sẽ chết cùng em, em lái xe đi, tôi sẽ ngồi ghế phụ.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô trợn tròn mắt, bị những lời nói điên cuồng của anh dọa sợ, môi cũng chẳng còn chút máu.
“Anh đang nói lung tung gì đấy?”
Dạ Âu Thần lạnh lùng chế giễu: “Xem ra em vẫn biết sợ chết, mau lên xe đi.”
Cô đứng đó không nhúc nhích, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh muốn đưa tôi tới công ty?”
“Chẳng lẽ tôi cứ trơ mắt nhìn em tự lái xe đi?”
Dạ Âu Thần hỏi ngược lại.
Hàn Minh Thư ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn vòng qua bên kia mở cửa xe ngồi vào trong.