Cúi đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo của Dạ Âu Thần nhìn vào cô.
Không có sự phẫn nộ và ảo não trong tưởng tượng, mà ngược lại, con mắt của cô rất bình tĩnh, tựa như một mặt nước không có gợn sóng.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Anh thô bạo với cô như vậy, cô lại không có chút phản ứng nào?
Một giây sau, Thẩm Cửu nháy mắt một cái, nhìn anh chằm chằm: "Dạ Âu Thần, anh ghen phải không?"
Dạ Âu Thần: "..."
Thẩm Cửu tiếp tục nháy mắt, cẩn thận mà nhìn chằm chằm đôi mắt sâu thẳm của anh, dường như nỗ lực muốn từ đáy mắt của anh tìm ra chút cảm xúc.
"Có phải hay không?" Thấy anh không trả lời, Thẩm Cửu nhịn không được lại hỏi một câu.
Dạ Âu Thần: "..." cái trán của anh nổi đầy gân xanh, anh phẫn nộ như thế, lần đầu tiên bị một người phụ nữ chọc tới giận tím mặt, sau khi làm một loạt chuyện, cô cư nhiên bình tĩnh hỏi anh có phải là ghen hay không?
Thẩm Cửu thấy anh không trả lời, cúi đầu nhìn thoáng qua bộ đồ màu lam bị xé rách nằm đầy đất, âm thanh nhỏ nhẹ mà tinh tế: "Nếu không phải ghen, anh xé tụi nó làm cái gì?"
Thẩm Cửu bây giờ, cả người chỉ còn sót lại đồ lót, cách áo sơ mi trên người Dạ Âu Thần, dán vào anh một cách chặt chẽ.
Dạ Âu Thần ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bỗng nhiên trào phúng mà cười lạnh: “Người phụ nữ tái giá, là ai cho cô ảo tưởng, khiến cô cảm thấy rằng tôi xé bộ quần áo này là đang ghen?"
Ánh mắt của Thẩm Cửu trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Không phải ghen, anh tức giận như thế làm cái gì?"
Đôi mắt của cô còn sạch sẽ hơn nước, nhìn chằm chằm vào đáy lòng của anh, loại cảm xúc thăm dò và tò mò ở trong mắt của cô cực kì sinh động, mơ hồ còn có chứa một tia chờ mong.
Chờ mong?
Người phụ nữ này...
"Cô đang nghĩ gì vậy? Cô sẽ không cho rằng tôi sẽ thích loại phụ nữ như cô chứ?"
Thẩm Cửu ngẩng ra.
“Là người phụ nữ đã qua một đời chồng, bị chồng trước của mình vứt bỏ, mang thai còn khắp nơi mồi chài đàn ông, Dạ Âu Thần tôi sẽ cảm thấy hứng thú với cô sao?". Tiên Hiệp Hay
Thẩm Cửu sắc mặt trắng bạch, cắn môi thay mình biện giải: "Tôi không có mồi chài đàn ông, tôi chỉ là vô tình gặp phải anh cả thôi, lúc đó tôi hôn mê rồi, cho nên..."
"Cho nên cô là đang giải thích với tôi cô là diễn trước mặt anh cả như thế nào đúng không? Thẩm Cửu, cô đang giả bộ tội nghiệp với tôi phải không? Chiêu này không thích hợp với cô."
Dạ Âu Thần nắm cằm của cô, cười một cách xấu xa: "Nếu cô bằng lòng dùng cơ thể tới lấy lòng của tôi, có lẽ, tôi có thể suy nghĩ một chút nên tin lời cô vừa nói hay không."
Anh chọc tức cô Thẩm Cửu cô đều cảm thấy mình có thể mặc kệ.
Nhưng mà nếu như Dạ Âu Thần vừa dùng loại giọng điệu và ánh mắt vừa ác liệt vừa ngả ngớn nói chuyện với cô, Thẩm Cửu liền sẽ cảm thấy anh là cố ý làm nhục mình.
Mà loại nhục nhã này, đúng là những gì Thẩm Cửu không thể chịu được!
Cô tức giận mà cắn môi dưới, ánh mắt oán hận trừng anh.
"Anh đừng hòng!"
Cái tay niết cằm của cô mạnh một chút, Dạ Âu Thần xấu xa mà tươi cười càng lớn: "Sao? Không phải mới vừa nãy còn là một bộ dáng chờ mong sao, người phụ nữ tái giá, cô đã thích tôi rồi đúng không?"
Cái gì? Thẩm Cửu nghe thấy câu này ánh mắt có chút bối rối.
Cô sao có thể thích người xấu xa lại quá đáng như Dạ Âu Thần? Cô là đầu óc chập mạch rồi mới có thể thích người trước mắt này.
"Chính anh động lòng, lại muốn đổ trách nhiệm lên trên đầu của tôi, hỏi tôi có phải thích anh hay không?"
Vừa nghĩ đến cô có thể là thích mình, tươi cười nơi khóe môi của Dạ Âu Thần liền bất giác mà mở rộng, đáy mắt màu đen như mực nhiều thêm một chút sung sướng.
Mà Dạ Âu Thần hiển nhiên chính bản thân mình còn chưa có phát hiện ra.
Thẩm Cửu vào lúc anh hỏi liền cúi đầu xuống, trong đôi mắt sạch sẽ sinh ra nhiều hơn một tia đau đớn!
Cô như thế nào sẽ đần độn đến nỗi đi hỏi Dạ Âu Thần cái loại câu hỏi này? Cô là ngu ngốc hả? Mới có thể tự mình đa tình mà đi hỏi anh có phải là thích mình, ghen hay không, nghĩ như thế nào cũng đều biết là không có khả năng.
Tuy rằng ngày hôm qua cô đi theo Dạ Âu Thần đến biệt thự không biết công việc xảy ra cụ thể, nhưng mà dựa vào trực giác của phụ nữ, Thẩm Cửu cũng có thể cảm giác được anh là đang tìm người, hơn nữa còn là một người rất quan trọng.
Khi nào thì có chuyện của Thẩm Cửu cô rồi?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cắn môi dưới, lúc một lần nữa ngẩng đầu lên trong mắt đã có ánh sáng phẫn nộ.
"Tôi mới không có thích anh!"
Lời này là nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ, Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của anh, thêm vào một câu: “Những điều anh nói là đúng, tôi quả thực thật là người tái giá, bị chồng trước vứt bỏ, còn mang thai, bất luận là ai cũng sẽ không thích tôi. Tôi không có tự mình đa tình, nhưng mà tôi cũng muốn nói với anh một câu, anh cũng bớt tự mình đa tình lại đi, anh cho rằng tôi gả cho anh là sẽ thích anh sao? Loại người giống như anh, người dễ nổi điên, tính tình không tốt, tính cách tồi tệ, không tôn trọng phụ nữ, luôn đem tôn nghiêm của người khác dẫm dưới lòng bàn chân căn bản không hiểu cái gì là tôn trọng, người như anh, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ thích anh???"
Nói đến cuối, Thẩm Cửu gần như là hét lên!
Sắc mặt của Dạ Âu Thần vốn tái nhợt, sau khi nghe Thẩm Cửu quở trách anh như vậy, có thể nói là hoàn toàn u ám, anh lệ khí rất nặng mà bóp cằm của cô, sức lực lớn đến nỗi sắp bóp nát xương cốt của cô.
"Cô đem lời nói hồi nãy lặp lại lần nữa?"
Thẩm Cửu nâng cằm lên, quật cường mà đối mặt với anh.
"Lặp lại lần nữa thì lặp lại lần nữa, anh muốn nghe như vậy, tôi nói mười lần cũng được, tôi nói anh tính tình không tốt tính cách tồi tệ, vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, ưm..."
Lời của cô còn chưa dừng lại, Dạ Âu Thần đã như bão táp mà hôn lên, cắn môi của cô, công thành đoạt đất, bàn tay to nóng như lửa ma sát ở phía sau lưng của cô, lòng bàn tay thô ráp giống như điện, khiến cho Thẩm Cửu từng trận run rẩy.
Thẩm Cửu cảm giác mình giống như con thuyền buồm nhỏ bồng bềnh ở biển khơi, một cơn sóng dữ vỗ lại đây cô liền lảo đảo đong đưa trái phải không tìm được trọng tâm.
Cho dù cơn song này nguy hiểm, nhưng thuyền buồm cũng không thể không dựa vào cơn sóng này từ từ ngừng lại.
Thẩm Cửu vừa bắt đầu thì chống cự, sau đó cả người cũng sa vào trong đó, ngay lúc cô nhắm mắt lại, Dạ Âu Thần đột nhiên cởi bộ vest bên cạnh phủ lên đầu của cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt liền biến thành một vùng tối tăm, sau đó cái ót của cô bị đè lại, Dạ Âu Thần đè cô ở trước ngực.
Cùng lúc đó, Dạ Âu Thần giận dữ mà lên tiếng đuổi: "Cút!"
Chữ cút này đặc biệt đanh thép, chấn động lồng ngực của Dạ Âu Thần, truyền tới trong tai của Thẩm Cửu
"Xin, xin lỗi!"
Vài tiếng xin lỗi run cầm cập, Thẩm Cửu sắc mặt trắng nhợt, nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn dần dần đi xa.
Dáng vẻ ý loạn tình mê của cô vừa rồi, chẳng lẽ là bị những người đó nhìn thấy hết rồi?
Sắc mặt của Thẩm Cửu nháy mắt tái nhợt, cơ thể nhỏ nhắn ở trong lòng của Dạ Âu Thần run bần bật.
Dạ Âu Thần cảm thấy được rồi, chau mày kéo áo vest ra, nhìn cái đầu nhỏ dán vào trước ngực của mình.
Một lát sau, anh lấy điện thoại ra gọi cho Lang An.
"Đem bộ quần áo lại đây."
Mặt của Thẩm Cửu trở nên càng hồng, anh kêu người khác đem quần áo lại đây, đến lúc đó...
Cho dù Thẩm Cửu bây giờ rất oán trách Dạ Âu Thần, nhưng mà lại dựa vào trong lòng của anh không dám nhúc nhích, dù sao cô bây giờ chỉ mặc đồ lót, nếu như đứng dậy, sẽ bị nhìn thấy hết.
Mười lăm phút sau, Lang An đưa tới một bộ quần áo.
"Để ở cửa, sau đó đóng cửa lại."