“Có phải rất mệt không? Nếu không thì con ngủ trước đi, tỉnh ngủ thì tắm rửa sau?”
Tiểu Nhan gật đầu. Đôi mắt hơi sưng lên vì khóc, nhìn rất tội nghiệp. La Tuệ Mỹ không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất chua xót. Bà ấy cầm khăn thay cô ấy lau mặt, sau đó sờ trán của cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Mau ngủ đi, mẹ ở đây với con.
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, nhưng cô ấy vẫn đang nắm tay của La Tuệ Mỹ. Khóc to một trận chắc cô ấy đã mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Chu phụ nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, lén lút đi ra, sau đó đến phòng của Tiểu Nhan nghe ngóng tình hình. La Tuệ Mỹ nghe thấy tiếng động bên ngoài, liên quay đầu lườm Chu phụ một cái, trợn mắtý bảo ông ấy trở về phòng ngủ. Ai biết được ông ấy vẫn cứ thế bước vào.
“Làm sao thế?”
Ông ấy dùng khẩu hình miệng hỏi bà.
La Tuệ Mỹ hung hăng lườm Chu phụ, thấp giọng: “Ông vào đây làm gì? Không phải tôi bảo ông đi ngủ sao? Nhiều chuyện vậy.”
Chu phụ: ……….
“Nhiều chuyện cái gì? Tiểu Nhan cũng là con gái “ tôi, chẳng lẽ tôi không được quản?”
La Tuệ Mỹ đáp: “Muộn như vậy rồi, không thấy con gái ông ngủ rồi sao? Quan tâm làm gì?”
Chu phụ sững sờ, không thèm nói chuyện với vợ nữa. Ánh mắt nhìn vào Tiểu Nhan. La Tuệ Mỹ đã đắp chăn cho cô, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài. Chu phụ rõ ràng nhìn thấy hai mắt của Tiểu Nhan đỏ hoe: “Rốt cuộc sao lại thế này? Con gái của tôi sao lại khóc? Có phải ai đã bắt nạt nó không?”
Sau khi suy nghĩ, La Tuệ Mỹ thấy Tiểu Nhan đã ngủ say liền rút tay của mình ra. Sau đó bảo Chu phụ cùng mình đi ra ngoài. Hai người rón rén lui ra, rồi đóng cửa phòng lại, đến phòng khách ngồi xuống.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bà làm tôi sốt ruột quá, con gái tôi khóc đến nỗi như thế này, chẳng lẽ tôi làm ba còn không được biết?”
Nghe thấy thế, La Tuệ Mỹ ngẩng đầu lên lặng lẽnhìn ông: “Ông sốt ruột cái rắm, nếu tôi biết còn không nói cho ông sao? Nhan Nhan trở về thì vẫn buồn, tôi hỏi hai câu thì nó đã khóc rồi, chẳng lẽ ông muốn tôi làm con gái ông khóc à? Chẳng lẽ lúc tôi hỏi nó liên tục như vậy?”
Chu phụ nói: “… Tôi không nói ý như vậy, không phải do tôi nghĩ bà biết chuyện gì sao? Cho nên mới hỏi bà nhiều thế?”
“Tôi cũng không biết nó làm sao nữa, dù sao nhìn cũng không có tâm trạng, chắc là chuyện tình cảm rồi.”
Nghe thấy là vì chuyện tình cảm thì Chu phụ liền lập tức hoảng hốt: “Ôi, con gái lớn lại không ổn rồi.”
La Tuệ Mỹ: “Trước tiên để nó ngủ say một giấc, khóc mệt rồi, có chuyện gì để mai hằng nói.”
“Được, vậy chờ đến mại hỏi lại.”
“Trước tiên phải nói cho khéo, nếu con không muốn nói, cũng không được ép nó.”
Chu phụ: “Bà nghĩ tôi là loại người như thế à? Thật là Ông ấy xua tay tức giận rồi quay về phòng, La Tuệ Mỹ lại ngồi trong phòng thở dài. Bà ấy cũng không đem chuyện nhìn thấy chiếc xe vừa nãy nói cho ba của Tiểu Nhan. Bà ấy tuy không hiểu lắm về xe, nhưng Chu phụ lại thích xe hơi, thường xuyên phổ cập kiến thức về xe cho La Tuệ Mỹ. Nhìn thấy chiếc xe kia, bà ấy liền biết ngay giá trị của nó thực xa xỉ.
Nhà họ là gia đình bình thường, lại tự dưng vướng mắc vào một gia đình như vậy chẳng qua là đối tượng của Tiếu Nhan. Nhưng Tiểu Nhan bây giờ lại thương tâm, khổ sở như vậy. Xem ra cũng không phải là chuyện tốt gì Cô có tư cách gì mà ở lại bên cạnh tôi? Cự tuyệt cô nhiều như vậy, nghe còn không hiểu tiếng người à?
Đầu óc vẫn ngu xuẩn đến nỗi ngay cả những lời này cũng không hiểu được?”
“Các người xem người phụ nữ kia kìa, cô ta thật buồn cười, bị cự tuyệt như vậy vẫn còn cố níu kéo: Có phải cô ta không biết cái gì gọi là liêm sỉ hay không?”
“Tôi nhìn thấy cô ta là không biết xấu hổ. Người ta rõ ràng là không thích cô ta rồi. Vậy mà vẫn cố tình theo đuôi, thật ghê tởm.”
“Thật là ti tiên! Tỉ tiện không aí băng! Nếu tôi là cô _ ta, thì chết đi còn hơn!”
Tiểu Nhan mở mắt, bừng tỉnh sau cơn ác mộng
Bầu trời đã bừng sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào cửa sổ. Cô ấy dường như không mở nổi mắt vì ánh sáng quá chói chang. Nhưng Tiểu Nhan cũng không dám nhắm mắt lại. Cô ấy sợ hãi.