Thật ra thì không cần đến muộn như vậy, nhưng Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan trong quá trình này đã kiệt sức nên nghỉ một vài lần, thời gian cộng lại mấy lần cũng chỉ có thể trễ như vậy.
“Nghỉ một lúc rồi hãy vào, nếu không biết lễ bái thì cứ đi theo tôi đừng chạy lung tung.”
Trước khi vào thắp hương, Hàn Minh Thư nói với Tiểu Nhan bên cạnh.
Đến núi Linh Vân có rất nhiều người đến thắp hương, nhưng tất cả mọi người đều rất nghiêm trang và cung kính, trên mặt không ai nở một nụ cười nhẹ hay bất cứ điều gì, tất cả đều rất nghiêm túc và kính cẩn.
Khi đã cùng Hàn Minh Thư quỳ xuống cầu khẩn thì Tiểu Nhan ngoan đạo nghiêm túc bên cạnh.
“Cô đã cầu quẻ chưa? Cô có biết cách xin không?”
Tiểu Nhan theo bản năng mà gật đầu.
“Tôi biết”
Khi còn nhỏ La Tuệ Mỹ đưa cô đi thắp hương thì luôn hỏi xin quẻ, La Tuệ Mỹ luôn nói những gì bà ấy muốn trước khi xin quẻ.
“Vậy thì tốt”
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại khi cô hỏi xin quẻ, cái ống quẻ hình trụ nhẹ nhàng lắc lư trong tay cô, một lúc sau, một quẻ nào đó rơi ra khỏi ống.
Hàn Minh Thư cầm quẻ lên và xem qua, sau khi nhớ ra con số trên đó thì cô đặt quẻ lại vào ống, rồi cúi đầu cầu nguyện.
Khi đến lượt Tiểu Nhan thì cô ấy hơi lo lắng.
Khi cô ấy nghe nói Hàn Minh Thư muốn đến đây thì trong lòng cô ấy cảm thấy mình muốn cầu cái gì đó, nên muốn đi cùng cô, trong lòng cô ấy muốn cầu xin cái gì thì cô ấy biết.
Nhưng khi cô ấy thành tâm cầu nguyện thì Tiểu Nhan nghĩ điều đó thật nực cười, liệu bồ tát có nghe thấy lời cầu nguyện của cô ấy không?
Liệu Bồ tát có giúp cô ấy đạt được những ý tưởng vô lý như vậy không?
Thêm vào đó, cô ấy đã quyết định từ bỏ anh ta.
Tại sao lại đến đây vì anh ta?
“Sao lại ngẩn người?” Nhìn thấy Tiểu Nhan đang ngây ngốc, Hàn Minh Thư đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cô ấy.
Tiểu Nhan định thần lại, liền đi tới quỳ xuống lạy, sau đó cầm lấy ống quẻ.
Cô cũng không muốn làm chuyện hoang đường.
“Tín nữ là Chu Tiểu Nhan…”
Tiểu Nhan nói tên mình trong lòng, nhưng cô ấy không biết phải nói gì tiếp theo, tâm trí và trái tim cô ấy rối loạn, trong khi lắc chọn.
Ào…
Thật không nghĩ vào lúc này mà đột nhiên rơi, quẻ trên đài sen bị tán loạn rơi xuống đất.
Tiểu Nhan bị sốc, nhanh chóng mở mắt và nhìn những gì bất ngờ xảy ra trước mắt.
Hàn Minh Thư cũng sửng sốt, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cô cũng quỳ xuống, giúp Tiểu Nhan nhặt lại quẻ rồi nháy mắt với Tiểu Nhan.
“Nghiêm túc.”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..” Tiểu Nhan liên tục nói tôi xin lỗi, cầm ống quẻ lên cầu nguyện một lần nữa, hít thở sâu để làm cho trái tim của cô ấy trở nên rõ ràng.
“Tín nữ Chu Tiểu Nhan…”
Sau hàng chục giây, một dấu hiệu hạ cánh.
Tiểu Nhan nhặt nó lên và viết ra số, sau đó đứng dậy và để lại ống quẻ cho người khác.
Sau khi rời khỏi đại sảnh thì Hàn Minh Thư lo lắng nhìn cô ấy một cái.