Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, nhìn sang Tiêu Túc: “Bác sĩ đã nói về tình hình hiện tại của cô ấy hay chưa?”
Nghe vậy, Tiêu Túc im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của cậu Dạ thì thấy gương mặt của anh rất bình tĩnh. Thế nhưng cậu ta cũng không còn tính toán nào khác, nên cuối cùng Tiêu Túc chỉ có thể trả lời câu hỏi của Hàn Minh Thư.
“Bác sĩ nói vấn đề tinh thần của cô ta rất nghiêm trọng, cho nên thời gian tới cần phải ở lại bệnh viện một thời gian dài để theo dõi thêm.”
Phải nằm viện sao?
Hàn Minh Thư gật đầu: “Tôi biết rồi”
“Mợ có định cho cô ta sống ở đây không ạ?”
“Cứ để cho cô ấy ở đây đi”
Cô ta đã trở nên như thế này, báo ứng cũng đã nhận rồi, cho nên Hàn Minh Thư cũng không còn hận cô ta nữa mà cũng chỉ coi cô ta là một người đáng thương mà thôi.
Còn bản thân cô cũng chỉ là tình cờ gặp cô ta mà thôi.
“Thưa mợ, tôi hiểu rồi ạ, về phía bên này tôi sẽ chuẩn bị thật tốt. Cũng không còn sớm nữa, mợ với cậu Dạ về trước được không ạ?
“Được”
Hàn Minh Thư trực tiếp đứng lên định rời đi, thế nhưng khi cô mới đi được hai bước thì đột nhiên nghĩ ra gì đó. Sau đó cô liền xoay người kéo tay áo của Dạ Âu Thần.
“Anh không định đi sao?”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần khẽ động, anh cứ tưởng rằng cô vẫn còn đang tức giận nên sẽ không để ý tới mình, không ngờ tới cô sẽ xoay người lại hỏi anh.
Trông thấy cô định thu tay lại, Dạ Âu Thần không chút do dự liền nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn kia Hàn Minh Thư: “..”
Cô có ý định từ chối một chút, thế nhưng chẳng những không tránh được mà ngược lại tay của mình lại bị Dạ Âu Thần nắm chặt hơn.
Tuy có chút bất đắc dĩ nhưng Hàn Minh Thư vẫn mở miệng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà ăn „ cơm.
Cuối cùng sau khi tiễn hai người đi, Tiêu Túc âm thầm lau mồ hôi ở phía sau. Thật ra cậu ta cảm thấy cậu Dạ như có độc vậy, trước đây gặp bao nhiêu người như vậy, tuy rằng mỗi lần gặp sẽ chịu một chút kích thích, nhưng lại không hề nhớ ra một chút gì cả.
Thế nhưng lần này khi nhìn thấy Mạnh Tuyết U, không ngờ anh lại nhớ ra một số chuyện không tốt trước đây.
Cho dù cậu ta không phải là mợ nhưng cậu ta cũng cảm thấy được sự oan ức trong đó.
Thế nhưng Tiêu Túc không cảm thấy bởi vì vì Mạnh Tuyết U quan trọng cho nên mới kích thích đến Dạ Âu Thần. Nhất định là có nguyên nhân khác.
Lẽ nào là bởi vì anh rất căm hận người này, hoặc là do trước đây anh phải chịu quá nhiều kích thích cho nên bây giờ chỉ cần gặp người quen thì sẽ dần dần nhớ ra một số chuyện?
Tiêu Túc rơi vào trong dòng suy nghĩ.
Cậu ta không biết mình có nên tìm cơ hội để giải thích lại chuyện này với mợ hay không? Nếu không bên này cậu Dạ còn chưa nhớ ra chuyện là như thế nào thì bên kia mợ đã tức giận rồi.
Sau đó cậu Dạ cũng không biết phải dỗ dành mợ như thế nào.
Vậy thì xong rồi!
Một lúc sau cậu ta đã hạ được quyết tâm liền quyết định sẽ cố gắng tìm cơ hội giải thích một chút về chuyện này với mợ.
Vào ban đêm.
Tiêu Túc vất vả cả một ngày, sau khi tắm giặt sạch sẽ, cậu ta đang định lên giường đi ngủ thì Dạ Âu Thần lại gọi điện thoại cho cậu ta “Cậu Dạ?”
Tiêu Túc cảm thấy có chút kinh ngạc, từ sau khi trở về nước, cậu Dạ rất ít khi gọi điện thoại cho cậu ta vào nửa đêm, còn về chuyện công việc thì đều là trực tiếp hoàn thành vào ban ngày.