Hàn Minh Thư cảm thấy rất có lỗi với nó, ngồi xổm xuống ôm nó vào người, "Dựa vào người mẹ một lát đi? Xin lỗi, mẹ không biết sẽ xảy ra chuyện này."
Cô có chút tự trách bản thân, cảm thấy bé đậu nành ở bên cô luôn phải chịu cực.
Mặc dù đây không phải là vấn đề lớn đối với Hàn Minh Thư, nhưng cô cảm thấy đau lòng khi có bé đậu nành ở bên, có lẽ... do có một gia đình không trọn vẹn lúc nhỏ, nên cô mới nhạy cảm như vậy.
"Không sao đâu mẹ, bé đậu nành không mệt ~ hơn nữa có rất nhiều người, náo nhiệt quá."
Hàn Minh Thư không nói gì, cúi đầu nhắm mắt gục vào cổ của bé đậu nành.
Cô biết bé đậu nành rất hiểu chuyện, không nổi giận vô cớ, và còn biết tìm niềm vui trong cực khổ. Và trong rất nhiều trường hợp có khi chính nó là người an ủi cô, càng nghĩ thì Hàn Minh Thư lại càng buồn.
Tiểu Nhan cúi đầu xuống nhìn hai người họ và ngồi xổm xuống: "Không có sao đâu, cảnh sát cũng nói không sao mà, đợi họ xử lý xong thì chúng ta có thể qua đó rồi, hoặc tới lúc đó chạy đường vòng. Ayda, chỉ là... hình như hơi đói bụng rồi, trong xe hình như có đồ ăn, để tớ đi lấy một ít qua đây.”
Hàn Minh Thư hoàn hồn, nhẹ giọng nói: "Tớ không đói, cậu lấy giùm bé đậu nành là được.”
"Vậy thì bé đậu nành con đợi một lát, dì Tiểu Nhan sẽ lấy đồ ăn cho con."
"Cảm ơn dì Tiểu Nhan."
Thế là Tiểu Nhan tìm chú Nam lấy chìa khóa và quay lại xe để lấy đồ, Tiểu Nhan lấy một ít thức ăn và nước uống rồi đóng cửa xe, khi quay lại thì thấy mọi người đang nhìn về phía bên kia, nên cô cũng không kìm được mà nhìn qua.
Sau đó, thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng ở đầu bên kia.
Bóng dáng của người đàn ông ẩn hiện trong bóng tối, thấp thoáng, xem ra tỷ lệ cơ thể cũng khá ổn.
Nếu cho điểm, thì do lưng đối diện bọn họ nên nhìn không rõ.
Đột nhiên, người đàn ông nghiêng người sang một bên, nửa mặt thanh tú hiện ra trong đêm.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông quay lại một lần nữa.
Tuy nhiên ngay lúc này, Tiểu Nhan sững sờ.
Trong tâm trí cô hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, nhưng ngay sau đó Tiểu Nhan lại lắc lắc đầu.
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
"Làm sao có thể chứ? Người đó đã lâu không gặp, hơn nữa bây giờ anh ta cũng không thể ở đây."
Tiểu Nhan lẩm bẩm một mình, sau đó lấy tay giật giật tóc.
Sau khi ý nghĩ đó xẹt qua trong đầu, Tiểu Nhan lại quay nhìn về hướng người đàn ông đó, trong lòng cảm thấy có chút hoang mang.
Nếu đúng là anh ta, vậy có khi nào chút nữa sẽ chạm mặt họ, nếu Minh Thư gặp lại anh ta thì làm sao đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Nhan càng trở nên sốt ruột.
“Dì Tiểu Nhan, dì về rồi.” Tiếng gọi của bé đậu nành làm tiểu Nhan bừng tỉnh.
Tiểu Nhan định thần lại, phát hiện cô đã ở trước mặt của Hàn Minh Thư và bé đậu nành, có lẽ là vì thấy cô hơi hoảng hốt, nên Hàn Minh Thư liền hỏi thăm: "Cậu bị sao vậy?"
Tiểu Nhân giật mình, lắc đầu: "Không có gì."
Sau đó đứng về phía trước, che mất tầm mắt của Hàn Minh Thư, và cười nói: "Tớ mang nước cho cậu rồi đây, uống đi."
Sau đó Tiểu Nhan đưa cho Hàn Minh Thư và chú Nam mỗi người một chai nước.
Chú Nam mỉm cười: "Cám ơn cháu."
"Dạ không cần khách sáo."
"Của con nè ~" Tiểu Nhan đưa phần thức ăn còn lại cho bé đậu nành.
Đứng một lúc.
“Dì Tiểu Nhan, tại sao dì lại đứng trước mặt mẹ con hoài vậy?” Bé đậu nành thắc mắc hỏi.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư cũng để ý, "Cậu quay về tới giờ đã đứng ở chỗ này, có chuyện gì sao?"
Tiểu Nhan thay đổi sắc mặt: "Đâu có gì, tớ chỉ là…là cảm thấy đứng ở đây không khí tốt, thoáng khí. Bên đó người nhiều quá? Hơn nữa…gió lạnh thổi từ bên kia qua tớ sợ bé đậu nành bị cảm lạnh, cho nên mới đứng đây chắn gió cho nó. Cậu làm mẹ mà không để ý gì cả, còn không cảm kích tớ?”
Cuối cùng, Tiểu Nhan đưa tay véo má của bé đậu nành.
Cô ta vẫn cứ trẻ con như vậy, nên Hàn Minh Thư cũng không để tâm nữa.
Một lúc sau, tiểu Nhan quay đầu nhìn vị trí vừa rồi, phát hiện người đàn ông vẫn đứng đó, lúc này nhìn dáng vấp anh ta lại cảm thấy vô cùng xa lạ, hoàn toàn không phải là người trong kí ức của cô.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cuối cùng cũng thả lỏng.
Thế giới rộng lớn như vậy, không thể nào vừa về nước là đụng ngay anh ta, cho nên Tiểu Nhan thấy yên tâm rồi.
Sau đó mọi người chờ rất lâu, có người thấy an toàn liền quay vào xe chờ tin.
Một số vẫn chưa yên tâm nên cứ đứng đợi bên lề đường, cuối cùng ngồi xuống lề đường, thậm chí có người còn bắt đầu chơi game đánh bài, bầu không khí thực sự rất náo nhiệt.
Thậm chí có người còn mang theo cả nồi lẩu tự sôi, để nấu lẩu ăn tại chỗ.
Tóm lại hiện trường có rất nhiều mùi vị, có người tử tế nói: "Mọi người ăn xong thì phải dọn dẹp sạch sẽ, đây là cao tốc, đừng vứt rác bừa bãi.”
"Đương nhiên đương nhiên, chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Thời gian cứ thế trôi qua, bé đậu nành dù sao cũng là một đứa trẻ, có chút mệt mỏi nên dựa vào người của Hàn Minh Thư.
Thấy con buồn ngủ, Hàn Minh Thư ôm con vào lòng nói: "Con buồn ngủ rồi đúng không? Mẹ bế con lên xe ngủ nhé."
“Dạ.” bé đậu nành không từ chối, nó thật sự rất buồn ngủ.
Hàn Minh Thư ngồi xổm xuống để bé đậu nành leo lên lưng, bé đậu nành khéo léo trèo lên và ôm cổ cô: "Mẹ ơi, cẩn thận nha."
Thế là Hàn Minh Thư cõng bé đậu nành quay vào xe, chú Nam cũng đi theo sau.
Tiểu Nhan nói, "Mọi người vào trước đi, con ở đây quan sát thêm một lát, lát nữa đi qua gặp mọi người."
"Được."
Chú Nam gật đầu và đi theo Hàn Minh Thư.
Sau khi bọn họ rời đi, Tiểu Nhan lại không chịu được nhìn về phía người đàn ông vừa rồi, tuy rằng nhìn từ phía sau không giống lắm, nhưng nửa mặt lúc nãy khiến cô ta cảm thấy bứt rứt trong lòng.
Thực ra Tiểu Nhan cũng khá lo sợ, nếu thật sự gặp người đó ở đây thì cô ta phải làm sao?
Ồ không, Hàn Minh Thư phải làm sao mới đúng?
Vì vậy, Tiểu Nhan đổ mồ hôi lạnh, sau đó từ từ di chuyển về phía trước, ẩn mình sau những chiếc xe khác nhau, tiếp cận người đàn ông đó.
Anh ta khá im lặng, nhưng mọi người nhìn thấy Tiểu Nhan đi qua, một số cô gái nghĩ rằng cô ta muốn cưa cẩm, nên trong lòng họ bồn chồn, sau đó liền bước qua theo.
"Nè, cô định xin số điện thoại à? Đi với bọn tôi, ai cũng có cơ hội!"
Nghe xong, Tiểu Nhan nhất thời không nói nên lời: "Không phải."
"Không phải? Vậy cô làm gì ở đây? Đừng như thế, dù cô thừa nhận bọn tôi cũng không đuổi cô đi, chuyện tốt đẹp thì chúng ta cùng nhau chia sẻ! Hơn nữa, lúc đó có cơ hội hay không phải xem biểu hiện của mỗi người.”