Hàn Minh Thư rúc về phía sau theo bản năng, dựa lưng vào đêm, Dạ Âu Thần cúi thấp người, hai tay chống ở hai bên người cô
Khoảng cách của hai người gần đến mức Hàn Minh Thư cho là anh sắp hôn, lại nghe anh lạnh lùng nói: “Em căng thẳng cái gì?”
Hàn Minh Thư mở choàng mắt ra vừa lúc đối diện với cặp mắt đen mang ý cười của Dạ Âu Thần, căng thẳng đến nói năng lộn xộn: “Em…”
Dạ Âu Thần cúi người đụng vào mũi cô: “Có gấp cũng phải chờ anh tắm xong đã rồi hằng gấp.”
Hàn Minh Thư: ”
Nói xong, Dạ Âu Thần thật sự chà làm gì cô cấm để đi tắm.
Rất nhanh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Tuy căn nhà này rất lớn, nhưng dù sao cũng là phòng tắm chính, âm thanh cách rất gần, tiếng nước không ngừng kích thích thính giác của Hàn Minh Thư.
Cô nghĩ Dạ Âu Thần đã nói như vậy trong điện thoại, xem ra tối hôm nay anh chắc chắn sẽ ở lại đây.
Nếu như không thể tránh, cô chỉ chỉ có thể giả bộ ngủ thôi
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư lập tức bỏ xuống giường, nhẹ nhàng đi tắt đèn, trở lại giường thì kéo chăn trùm đầu, bản thân thì năm rụt vào một góc.
Nếu như là ngày thường, với trình độ thích ngủ của cô, chắc chắn cô vừa nhắm mắt sẽ tiến vào giấc ngủ lập tức.
Nhưng cũng không biết tối nay xảy ra chuyện gì, cô nằm xuống lại thấy nhịp tim mình đập rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên sau khi Dạ Âu Thần mất trí nhớ hai người cùng giường chung gối, cô lại căng thẳng đến nỗi không buồn ngủ chút nào.
Trong bóng tối, Hàn Minh Thư mở to đôi mắt vô tội, mệt lòng không chịu nổi.
Ngủ nhanh lên chút, ngủ đi thì cái gì cũng không biết nữa.
Nhưng cô càng thôi miên bản thân như vậy, đầu lại càng thành chút buồn ngủ cũng không có. không Lúc Hàn Minh Thư đang khổ não hết sức, nghe thấy tiếng của phòng tắm rắc một cái, cô sợ đến mức lập tức nhắm mắt lại.
Dạ Âu Thần đẩy cửa ra, đập vào trước mắt là một mảnh đen kịt, đầu tiên anh ngắn ra, sau đó phần ứng kịp, mím môi mỏng thành đường cong mơ hồ.
O, cũng khá thông minh đấy.
Dạ Âu Thần dùng khăn lau tóc, vỡ không để ý mà liếc về một phía trong phòng.
Sau khi lau tóc gần khô, Dạ Âu Thần xoay người ra khỏi phòng, tới phòng kế bên.
Nghe tiếng đóng cửa, Hàn Minh Thư trong bóng tối cũng giật mình theo, sau đó nhô đầu từ trong chăn ra.
Hệ thống sưởi trong phòng rất ấm, vừa rồi cô buồn bực trong chăn suýt chút nữa đã nóng chết.
Không ngờ Dạ Âu Thần lại đi ra, anh là lâm thời quyết định rời đi? Hay đang làm gì?
Cho dù là nguyên nhân nào, Hàn Minh Thư cũng không dám đứng dậy xác nhận, nếu như cô vừa xuống giường lại đụng trúng Dạ Âu Thần trở về, không phải sẽ bị tóm gọn sao?
Hàn Minh Thư lại nằm xuống lần nữa, chán màn mà đắp chăn lại. Một lát sau, dường như có nghe thấy tiếng bước chân đi tới gần phòng này, có nhanh chóng kéo chăn lại nhắm mắt giả bộ ngủ
Cạch, tiếng cửa mở vang lên trong hoàn cảnh tới đem yên tĩnh có vẻ đặc biệt trong trẻo, Hàn Minh Thư cảm thấy hô hấp của mình đều nhẹ đi.
Trong bóng tối không hề có một chút thanh âm.
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại không thấy gì, lỗ tại cũng không nghe thấy bất luận tiếng động gì, ngoại trừ tiếng đóng cửa vừa nãy thì không còn âm thanh gì khác.
Chẳng lẽ Dạ Âu Thần không vào.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hàn Minh Thư lập tức mở mắt.