Giang Tiểu Bạch cười cười, còn nói: “Nếu như anh muốn tìm mẹ kế cho con, cũng có thể, nhưng anh phải đảm bảo được người mẹ kế này phải đối tốt với con chúng ta…
Câu nói này để lông mày Tiêu Túc nhíu lại thật sâu, không chờ cô nói cho hết lời, Tiêu Túc liền vội vàng đánh gãy lời của cô: “Tiểu Bạch, cô lại nói linh tinh cái gì đấy!”
Anh ta vội vàng sốt sắng nắm chặt bả vai Giang Tiểu Bạch, lôi kéo cô đối mặt với anh ta, sắc mặt nghiêm túc lại ngưng trọng nhìn chằm chằm cô.
“Hai ngày nay cô làm sao vậy? Tại sao lại nói mấy lời này? Có chuyện gì, cô nói với anh được không? Đừng có dọa anh như vậy, được không Tiểu Bạch!?”
Hai người cách nhau rất gần, Giang Tiểu Bạch thấy được đáy mắt bối rối cùng sợ hãi của cậu ta, cô không khỏi bắt đầu vui vẻ.
Không nghĩ tới anh ấy cũng sẽ bởi vì cô mà sợ hãi? Là do tinh thần trách nhiệm hay là anh chỉ đang lo lắng cho đứa trẻ ở trong bụng cô mà thôi? Dù sao đứa bé trong bụng của cô là huyết mạch của nhà họ Tiêu bọn họ.
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch liền nhẹ giọng cười nói: “Anh gấp cái gì? Tôi chỉ là đùa một chút mà thôi “Nói đùa cũng không thể nói như vậy được!”
“Nhưng có lẽ cũng không phải đùa đâu. Chuyện sinh con nói lớn không lớn, nói nhỏ thì lại không nhỏ, nếu đến lúc đó cô khó sinh thì con chúng ta phải làm sao đây..”
“Không cho phép cô nói lời như vậy!” Tiêu Túc che miệng của cô, sắc mặt tái xanh mắng quát bảo cô ngừng lại: “Về sau những lời này đều không cho nói nữa”
Giang Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái, chọc chọc bàn tay của cậu ra, ra hiệu cậu ta buông ra.
Sau khi Tiêu Túc bình tĩnh lại mới buông tay đang kiềm chế cô ra, chỉ thấy Giang Tiểu Bạch Trước mặt khóe môi cao cao: “Chuyện này nghiêm túc nha, nếu là tôi khó sinh, anh muốn bảo vệ lớn hay bảo vệ nhỏ đây?”
Bảo đảm lớn hay là bảo đảm nhỏ?
Con ngươi Tiêu Túc co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Giang Tiểu Bạch!”
“Ai nha, tức giận rồi!” Giang Tiểu Bạch cười hì hì kéo tay của cậu ta xuống, chủ động hướng về phía cậu ta rồi ngang nhiên nắm lấy cổ áo anh nói: “Tôi thật sự chỉ đùa một chút mà thôi, anh tức giận như vậy làm gì? Đây cũng là vấn đề rất thực tế nha, anh cứ trực tiếp cho tối đáp án trong lòng anh là được rồi”
“Tôi sẽ không để cho hai người xảy ra chuyện gì!” Tiêu Túc thấy cô dựa tới, chăm chú mà đem cô ôm vào trong ngực.
“Nhẹ chút, nhẹ chút!” Giang Tiểu Bạch bị đau đẩy cậu ta ra: “Anh ôm làm ^sU đau tôi.
Tiêu Túc nghe nói vậy, tranh thủ thời gian buông tay ra: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, vừa rồi tôi có chút nóng nảy, cô không sao chứ?”
“Anh gấp cái gì nha? Anh còn chưa cho tôi biết đáp án của anh đâu!”
Nhìn bộ dáng này của cô,xem ra hôm nay cô nhất định phải lấy được đáp án, Tiêu Túc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, vô cùng chân thành nói: “Cô là người vợ tôi cưới về, bất luận có phát sinh chuyện gì thì tôi cũng sẽ đảm bảo cho cô được an toàn.”
“Cho nên, đây ý là bảo đảm lớn khó giữ được đứa nhỏ sao? Tiêu Túc, đứa trẻ này dù sao cũng là đứa bé được tôi hoài thai mười tháng trời, anh dám không đảm bảo như vậy sao?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mắt sắc của Tiêu Túc thâm trầm nhìn chằm chằm cô: “Đứa bé cũng tốt, cái gì cũng tốt, đều muốn vì cô nhượng bộ”
Cậu ta nói vô cùng chân tình, mà những lời này lại ngang nhiên đi vào trong lòng Giang Tiểu Bạch, vì thế cô xông đến hôn một chút lên khóe miệng của cậu ta.
“Tôi chỉ liền tùy tiện nói một chút thôi, mẹ con bọn tôi nhất định sẽ bình an. Nhưng anh nhất định phải đáp ứng tôi, bất luận tôi có phát sinh cái gì ngoài ý muốn, anh cũng phải bảo vệ con chúng ta như lời tôi vừa nói, anh đều phải nhớ kỹ, có biết không?”
“Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy” Tiêu Túc nhẹ xoa sau gáy cô: “Về sau loại lời này không cho phép cô lại tiếp tục nói linh tỉnh nữa, cô cùng con nhất định sẽ bình an vô sự”
Cậu ta ôm cô vào trong ngực, cũng không có chú ý tới Giang Tiểu Bạch lúc trước còn cười hì hì mặt, nhưng tại thời điểm mà cậu ta không nhìn thấy, nụ cười trên mặt trực tiếp nhạt dần rồi…
Cuối cùng, biến mất không thấy gì nữa.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, Tiêu Túc vẫn nhớ đến những vấn đề mà Giang Tiểu Bạch đã nói, thậm chí còn đem những lời này nói cho Lương Nha Hòa.