Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người ngồi ở quán cà phê một lúc, Kiều Trị cảm thấy đói bụng, muốn mời Hàn Minh Thư đi ăn cơm trưa.

Hàn Anh Thư suy nghĩ, cảm thấy anh ta từ xa tới đây để nói với cô những việc này cũng xem như là có lòng, vì vậy cô nói: “Bỏ đi để tôi mời anh thì hơn.

“Thật vậy sao? Vậy tôi chọn một nhà hàng đặt tiền liệu có khiến cô phá sản không?”


Hàn Minh Thư hết nói nổi.

“Yên tâm đi, tôi không dễ dàng phá sản vậy đâu.

Có lẽ Kiều Trị chỉ xem cô như một nhân viên công chức nhỏ bé, cho rằng tiền lương của cô rất ít nên sợ cô bị phá sản.

Quả nhiên đứng như cô nghĩ, Kiều Trị nhỏ giọng nói: “Thật sự sẽ không phá sản sao? Cô không phải chỉ là một nhân viên thực tập sao? Một tháng có thể có bao nhiêu tiền lương chứ, bữa này mời tôi có lẽ phải đi tong nửa tháng tiền lương của cô mat?”

Thấy anh ta nói như vậy, Hàn Anh Thư cũng thuận miệng nói: “Vậy thì ăn chút đồ ăn nhanh đi.”

Kiều Trị cảm thán: “Chết tiệt!” Cuối cùng Kiều Trị đưa cô tới một nhà hàng, sau khi vào đó, Hàn Anh Thư phát hiện ra nhà hàng này có vẻ rất hợp khẩu vị với cô vì thể cô ngắm nghĩa một lúc, mà Kiều Trị còn tưởng rằng cô đang xem xét giá cả nên vội vàng giải thích: “Cô yên tâm, hôm nay để tôi mời cô, lần sau cô moi di.”

Hàn Minh Thư thầm nói trong lòng, tôi có thể mời được. Có điều cô cũng không muốn nói nhiều với anh ta làm gì.

Hai người tới lầu hai, chọn một căn phòng yên tĩnh, Hàn Anh Thư đi theo sau Kiều Trị tiến vào phòng: “Dùng bữa trưa thôi mà, sao phải vào phòng chứ?”

“Trong phòng dễ bàn chuyện, cô không biết sao? Cô cho rằng tôi chỉ đơn giản muốn mời cô đi ăn cơm sao?”



Lẽ nào cô đang dùng sai cách? Nghĩ vậy, Hàn Anh Thư lại trầm mặc, mà Kiều Trị sau khi ngồi xuống thấy cô im lặng bên chụp trộm cô một tấm ảnh, còn có không gian của nhà ăn, chụp xong anh ta chỉnh sửa một chút sau đó đăng lên mạng xã hội để chế độ chỉ mình Uất Trì Thậm có thể thấy được, anh ta còn ghi kèm theo dòng chữ: “Hẹn người đẹp cùng ăn trưa Anh ta biết Uất Trì Thầm sẽ không rảnh rỗi mà lướt xem mấy thứ này nên còn đặc biệt gửi tin nhắn riêng Facebook cho Dạ Âu Thần.

Tiểu Trì Trì: “Uất Trị Thâm, mau xem bài đăng mới của tôi đi. Khoảng một phút sau, anh ta nhận được tin nhắn phản hồi chỉ có một chữ “Cút Thấy chữ này, Kiều Trị tức giận cười ha ha hai tiếng, sau đó tiếp tục nhắn tin.

Tiểu Trì Trì: “Mau xem đi, có bất ngờ đấy, hơn nữa còn giúp ích cho anh.”

Bên kia không hề đáp lại anh ta, rõ ràng là anh vô cùng khinh thường trò đùa nhạt nhẽo của Kiều Trị.

Kiều Trị thầm nói trong lòng, con người Uất Trì Thần đúng là khó đối phó, cho nên anh ta quyết định dùng tuyệt chiêu Anh ta trực tiếp gửi hình ảnh cho Uất Trì Thần, quả nhiên đối phương đã trả lời, có điều anh chỉ gửi tới một dấu chấm hỏi. Tuy rằng chỉ là một dấu chấm hỏi, nhưng Kiều Trị lại cảm thấy đẳng sau dấu chấm hỏi này ẩn chứa vô vàn ý nghĩa. Có thể khiến cho Uất Trì Thầm đặt ra nghi vấn, anh ta quả là nhân tài Kiều Trị vui vẻ tự khen bản thân mình rồi tiếp tục gỗ chữ Tiểu Trì Trì: “Hẹn người đẹp ăn trưa, hãm mộ không?”

Sau khi gửi đi tin nhắn này, Kiều Trị nhịn không được mà nở một nụ cười nham hiểm.

“Anh làm sao vậy?”

Hàn Minh Thư thấy anh ta cứ tự mình cười với di động, cô không nhịn được hỏi một câu. Kiều Trị phục hồi tinh thần, anh ta vội vàng lắc đầu: “Không có gì, vừa rồi tôi thấy một thứ buồn cười thôi.

“O.” Hai người lại tiếp tục im lặng, Hàn Anh Thư cảm thấy nhàm chán, cô cũng lấy di động ra.

Điều bất tiện khi ăn cơm với người không thân thiết chính là ở chỗ này, hai người chẳng có chuyện gì để tán gẫu, im lặng thì lại cảm thấy ngại ngùng. Nếu không phải thấy Kiều Trị liên tục giúp cô, cô thật sự cũng không muốn…

Sau đó, Hàn Anh Thư lại miên man suy nghĩ chuyện của Dạ Âu Thần.

Kiều Trị nói sẽ nhắn tin cho anh bảo anh tới đây. Cô muốn gặp anh, nhưng lại cảm thấy… Cứ luôn lợi dụng Kiều Trị để gọi anh tới, liệu anh có cảm thấy cô phiền phức không?


Nghĩ vậy, Hàn Anh Thư đột nhiên nói: “Chuyện đó, hay là anh đừng gửi tin nhắn cho anh ấy nữa, hôm nay cứ thế này đã không cần nóng vội.


“Hả?”


Kiều Trị có chút bất ngờ, anh ta cầm điện thoại, ngơ ngẩn nói: “Vì sao chứ? Chuyện này không phải càng nhanh càng tốt sao?”


“Không. Hàn Minh Thư lắc đầu: “Tôi sợ anh ấy không kịp chấp nhân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK