Lang An đặc biệt lái xe đi sân bay đón người.
Đầu tóc anh ta hơi rối, mắt thâm quầng, cả người nhìn có vẻ rất tiều tụy, mỏi mệt.
Anh ta đã mấy ngày liên tục không ngủ.
Từ khi Dạ Âu Thần bắt đầu công cuộc theo đuổi vợ, gần như tất cả công việc đều rơi lên đầu trợ lí là anh ta.
Cũng vì thế mà lương cũng tăng gấp mấy lần.
Nhưng mấy ngày nay Lang An cảm thấy bản thân giống như già đi mấy tuổi.
Còn tiếp tục như vậy, anh ta cảm thấy bản thân sẽ chết trẻ mất.
Hy vọng Dạ Âu Thần sớm chút theo đuổi được mợ chủ, như vậy sau này anh ta cũng ít bị dày vò.
Đang nghĩ ngợi, Long An liền thấy hai bóng người quen thuộc.
Là cậu Dạ và mợ chủ.
Hai mắt Lang An sáng ngời, vội đẩy của xuống xe tiếp đón.
“Cậu Dạ.”
Thấy Hàn Minh Thư được cậu Dạ ôm trong lòng, ngủ tới ngơ ngác, Long An liền có cảm giác hai người này đã làm lành.
Sau khi lên xe, Hàn Minh Thư lại ngã vào lòng Dạ Âu Thần ngủ, nhưng cô cũng đã lấy chứng minh của mình đưa cho anh: “Đưa tôi về khách sạn đi, muộn rồi, không quay về làm phiền họ.”
Dạ Âu Thần theo bản năng giơ tay lên, cầm lấy chứng minh của cô, cúi đầu nhìn chứng minh của cô hơi nghi ngờ, khóe miệng nhếch lên.
“Không muốn làm phiền họ? Vậy tôi dẫn em đi một chỗ khác được không?”
Hàn Minh Thư ngủ mơ mơ màng màng, gật đầu: “Ừ…”
Lang An nhìn lén cảnh này qua kính chiếu hậu, sau đó chớp mắt, nhỏ giọng hỏi lại Dạ Âu Thần cho chắc.
“Cậu Dạ, hai người?”
“Đi khu nhà của cô ấy.”
Lang An đành phải gật đầu, sau đó tiếp tục lái xe, nhưng anh ta vẫn không nhịn được nhìn lén hai người phía sau, thấy Dạ Âu Thần chăm sóc Hàn Minh Thư rất tỉ mỉ, hơn nữa Hàn Minh Thư cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn dựa vào Dạ Âu Thần ngủ.
Có lẽ…Họ đã làm hòa.
“Chuyện tâm lái xe đi.”
Bỗng một giọng trầm lạnh vang lên, Lang An lấy lại tinh thần, chuyên tâm nhìn con đường trước mặt.
Dạ Âu Thần cất chứng minh đi.
Buổi tối không có xe gì, Lang An lái rất nhanh, lúc tới nơi, Long An giúp Dạ Âu Thần mở cửa xe, sau đó Dạ Âu Thần ôm Hàn Minh Thư xuống xe.
Hiển nhiên đây là khu nhà Hàn Minh Thư ở.
Lang An ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng dò hỏi: “Cậu Dạ, mợ chủ lúc này không phải nói… không về đây sao? Sao anh…”
“Sao nào?” Dạ Âu Thần cau mày liếc anh ta một cái: “Ở đây tôi không có chỗ ở sao?”
Lang An lập tức câm miệng, cũng đúng thật, cậu Dạ cũng đã mua căn nhà đối diện nhà mợ chủ mà, sao không có chỗ ở chứ? Có lẽ cậu Dạ tối nay đưa mợ chủ tới đó đi.
Dù sao hai người cũng đã làm hòa, Long An cũng không có lý do nói gì nữa, chỉ gật đầu, đi phía trước họ giúp bấm mở cửa thang máy này nọ.
Chờ Dạ Âu Thần sắp xếp cho Hàn Minh Thư xong, Long An mới rời đi.
Nhưng trước khi đi vào thang máy, Lang An nhịn không được nhìn thoáng qua đối diện, nghĩ tới cô gái kia sống trong đó, anh ta lắc lắc đầu, sau đó rời đi.
“Di tiểu Nhan, dì nói năm giờ chiều qua mẹ đã lên máy bay, nhưng sao con đợi cả buổi tối, vẫn không thấy bóng dáng mẹ đâu?”
Sáng sớm, tiểu Nhan mới vừa mở cửa liền thấy bé đậu nành không mang dép ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt ai oán nhìn mình, hỏi chất vấn.
Tiếu Nhan ngơ ra, sau đó đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình, khiến bản thân tỉnh táo chút.
“Chưa về sao? Kì lạ thật, rõ ràng hôm qua mẹ con nói với dì 5 giờ lên máy bay mà, hẳn là nửa đêm là về tới nhà, con vào phòng xem chưa?”
Bé đậu nành bỉu môi: “Tối qua con vẫn luôn canh trong phòng mẹ, hừ!”
“Không thể nào? Chẳng lẽ mẹ con một đêm không về? Con từ từ nha, để dì gọi cho mẹ con hỏi thử.”
Nói xong, tiếu Nhan xoay người bỏ chạy lên lầu, sau đó cầm điện thoại gọi cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư ngủ rất say, mấy ngày nay có thật sự rất mệt, cho nên Dạ Âu Thần chỉnh điện thoại cô sang chế độ im lặng, sau đó lúc thức dậy còn để điện thoại ra xa.
Cho nên lúc điện thoại rung, Hàn Minh Thư đang ngủ, hoàn toàn không phát giác.
Tiểu Nhan ở bên này chờ rất sốt ruột, bên kia luôn không có ai nghe máy, cô gấp đến lấy tay móc vách tường: “Sao vẫn không nghe điện thoại a? Sẽ không gặp chuyện không may chứ?”
Lòng cô nóng như lửa đốt, như kiến bò trên chảo.
Khi tiểu Nhan nhịn không được muốn cúp điện thoại gọi lại, bên kia rốt cục nghe điện thoại.
Nhưng mà tiếng vang lên, lại là giọng nam trầm.
“Chuyện gì?”
Tiếu Nhan nghe giọng nam kia thì sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng lại.
Giọng nam này nghe hơi quen…
Tiểu Nhan nhớ lại mấy ngày nay Hàn Minh Thư ở cùng ai, lập tức nghĩ ra.
“Cậu, cậu Dạ?”
Gọng nói lắp bắp bên đầu dây bên kia khiến Dạ Âu Thần nhịn không được cau mày, sau đó lạnh lùng nói: “Cô ấy còn đang nghỉ ngơi, có việc?”
Tiểu Nhan theo bản năng lắc đầu, lắc xong mới phản ứng lại là bản thân đang gọi điện thoại, đối phương sao thấy chứ, vì thế vội nói: “Không, không có việc gì, tôi chỉ là muốn hỏi sao tối qua Minh Thư không về, cho nên….”
“Cô ấy ở chỗ tôi, yên tâm.”
“Nếu không có việc gì, tôi cúp máy trước…”
Tiểu Nhan nơm nớp lo sợ cúp điện thoại, sau đó lấy tay ôm ngực.
Mẹ ơi, hù chết cô, người nghe điện thoại vậy mà là Dạ Âu Thần.
Đến bây giờ, tiếu Nhan vẫn rất sợ anh.
Tưởng tượng đến sau này Hàn Minh Thư và anh bên nhau, cô có thể sẽ thường xuyên nhìn thấy Dạ Âu Thần, tiểu Nhan liền cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Tên mặt lạnh diêm vương kia, hu hu, thật sự là rất đáng sợ.
“Di tiểu Nhan, mẹ con đâu?”
Phía sau vang lên tiếng của bé đậu nành.
Tiểu Nhan quay sang, thấy bé đậu nành không biết từ khi nào đã ở sau lưng cô, cô ngạc nhiên hỏi: “Con tới lúc nào? Vừa rồi dì gọi điện thoại con đều nghe thấy sao?”
Bé đậu nành chớp mắt, sau đó nói: “Con vừa lên thôi dì tiểu Nhan, mẹ con đâu? Mẹ nghe điện thoại không dì?”
“Á… Mẹ con không sao, con yên tâm.” Tiếu Nhan đi tới xoa đầu cậu bé: “Mẹ con bạn tìm ba dượng cho con đó, con đừng lo lắng cho mẹ, nhanh đi rửa mặt, thay quần áo, sau đó ăn cơm, dì tiểu Nhan đưa con tới trường.”
“Dạ” Bé đậu nành gật gật đầu: “Ba dượng là ý gì?”
Tiểu Nhan: “… Ba dượng con không biết? Di thấy bình thường con biết nhiều lắm mà?”
“Mẹ nói… tìm ba, không phải ba dượng.”
Ba sao? Tiểu Nhan nghĩ tới gương mặt giống nhau như đúc của hai người, nhún vai: “Chắc vậy, dù sao đều là ba con thôi, được rồi, nhanh đi chuẩn bị, sau đó buổi chiều di tiểu Nhan tới rước con về sớm, rồi con mang di đi tới công ty cậu con, lúc gặp cậu con nhớ nói, con nhớ cậu, cho nên kêu dì đưa con qua tìm cậu, biết chưa?”
Bé đậu nành: “Nhưng… Con không hề nhớ cậu mà.”