Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ cho bản thân cô?

“Cần sao?” Hàn Minh Thư chớp mắt, ánh mắt nhìn Hàn Đông như vì lời anh nói ra mà cảm thấy kỳ lạ.

“Em rất khỏe, anh…anh mau nói cho em biết, đội cứu hộ hôm nay không đi sao? Họ làm gì để ăn chứ? Sao có thể bỏ mặc người khác không cứu chứ?”

Càng nói, cảm xúc Hàn Minh Thư càng kích động, trực tiếp đẩy mạnh bàn tay Hàn Đông ra, muốn xuống giường.

“Đủ rồi!” Hàn Đông nghiêm khắc mắng một tiếng: “Đội cứu hộ hôm nay đi rồi, nhưng họ đi trục vớt thi thể!”

Tất cả hành động của Hàn Minh Thư cứ dừng lại như vậy, sau đó như rối gỗ đứng đó, thật lâu…thật lâu sau mới ngẩng đầu, mặt không chút biểu cảm nhìn anh.


Nửa ngày sau, cô như đang cười lạnh: “Ý gì?”

“Minh Thư, em gái anh không phải kẻ ngốc, lời anh nói có ý gì, em hẳn rất rõ ràng.”

Nụ cười trào phúng bên môi cô càng nở rộ: “Em rõ ràng? Ý của anh là đang nói, Dạ Âu Thần đã chết rồi sao?”

Con ngươi Hàn Đông khẽ co rút, từ chết này…luôn vang vọng trong đầu anh, nhưng anh không dám nói ra, chỉ có thể nói tránh đi, không nghĩ tới lại do cô nói ra.

Anh không tiếp lời cô, mà là ấn vai cô, hít sâu một hơi, sau đó khẽ nói: “Em đừng vội, ngồi xuống trước đã, lát nữa bác sĩ tới kiểm tra cho em.”

“Anh, dù là chết, em cũng phải tận mắt nhìn thấy thi thể anh ấy, nếu không…em sẽ không thừa nhận.” Hàn Minh Thư ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Hàn Đông: “Lời trước đó của anh em đều nghe hiểu, nhưng anh nói đội cứu hộ đi trục vớt thi thể, vậy thi thể của Dạ Âu Thần đâu?”

Bờ môi mỏng của Hàn Đông mím lại: “Khu hải vực sóng gió đó dù tìm không thấy thi thể cũng là chuyện rất bình thường.”

“Bình thường chỗ nào? Người khác đều có thể tìm thấy? Tại sao anh ấy lại không thể?”

Nói tới đây, Hàn Minh Thư bỗng nhớ tới gì đó, cô nắm chặt tay áo Hàn Đông: “Anh, anh đoán có khả năng nào…Âu Thần căn bản không rơi vào đáy biển, anh ấy thông minh như vậy, nhất định có thể khống chế tốt dù nhảy, anh ấy không chừng rơi tới hải vực gần đó, có lẽ…anh ấy rơi tới nơi khác rồi, anh, anh nói có khả năng không?”



Hàn Đông nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng tràn đầy suy nghĩ, phức tạp không biết nên nói thế nào.

Anh đương nhiên biết, lúc này hi vọng càng lớn thì có khả năng đến lúc đó sẽ càng thất vọng. Nhưng bây giờ có cách khác sao? Chỉ cần có hi vọng, dù chỉ một chút ít ỏi cũng phải tiến hành không phải sao?

Nghe thấy Hàn Đông sẽ phái người tới gần đó tìm kiếm, trái tim Hàn Minh Thư mới xem như bình tĩnh lại vài phần, nhưng cô vẫn không có cách nào ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, sáng sớm thức dậy, buổi chiều liền đòi xuất viện cùng mọi người đi tìm tung tích của Dạ Âu Thần.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Hàn Đông có chút tức giận: “Sức khỏe em thế nào bản thân em không rõ sao, đừng để tới lúc tìm thấy em lại đổ bệnh, nếu em tin tưởng anh ta sẽ không rơi vào hải vực đó, vậy em không cần như bây giờ, nôn nóng muốn cùng mọi người ra ngoài.”

Hàn Minh Thư sững sờ tại chỗ.

Đúng vậy, cô…tin anh mà.

“Mà là ngoan ngoãn ở trong bệnh viện, điều dưỡng cơ thể, đợi anh ta đến tìm em.”

Đợi anh ấy tìm mình? Hàn Minh Thư rũ mắt, suy nghĩ thật lâu. Lâu tới mức Hàn Đông cho rằng cô sẽ cự tuyệt, ai biết cô lại gật đầu, sau đó thấp giọng nói một câu: “Được, vậy em sẽ ở đây đợi, đợi anh ấy tới tìm em.”

Hàn Đông có chút chấn động, không nghĩ tới anh tùy tiện nói một câu mà cô lại nghe.

Xem ra…cô nói phải tin tưởng Dạ Âu Thần, không phải chỉ là nói suông mà thôi.

Sau khi máy bay xảy ra chuyện, truyền thông rất nhanh đã đưa tin tức này về Mạc Thành, trong vòng một ngày, hầu như tất cả mọi người Mạc Thành đều biết Dạ Âu Thần của tập đoàn Dạ thị xảy ra chuyện.

Biết được chuyện này, đương nhiên cũng biết rõ thiên kim nhà họ Hàn – Hàn Minh Thư bị vứt bỏ một mình trên hôn lễ, hôn lễ hoành tráng vốn khiến vô số người hâm mộ cứ bị ngâm nước nóng như vậy.

Biết được kết quả này, rất nhiều người than thở, cảm thán chuyện đời không như ý.

Đương nhiên, có người than thở, thì cũng có người trào phúng.

“Đáng đời, đang yên lành sao lại muốn chạy ra nước ngoài kết hôn? Cử hành hôn lễ trong nước thì sẽ không xuất hiện chuyện như vậy rồi đi? Người có tiền chính là bày vẽ, bây giờ hay rồi…người không còn nữa rồi!”

“Đúng vậy, ngoan ngoãn ở trong nước tùy tiện tìm một nơi cử hành hôn lễ, hai người sống hạnh phúc là được rồi, sao cứ phải chạy tới nước ngoài chứ?”

“Thật sự đáng đời, ai kêu sính ngoại? Xảy ra chuyện thật tốt!”

“…Các người nói vậy không đúng rồi, nước chảy chỗ thấp, người hướng nơi cao, Dạ Âu Thần của tập đoàn Dạ thị rất yêu thương vợ chưa cưới của mình, muốn cử hành một buổi hôn lễ khó quên thì có gì sai chứ? Người ta có bản lĩnh kiếm nhiều tiền như vậy, huống chi hai gia tộc kết hôn, bên nam muốn tuyên bố với toàn thế giới người mình yêu là ai, căn bản không sai. Xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói là ý trời khó dò, phúc họa sóng đôi.”

“Cô cũng buồn cười quá đi? Bây giờ nói chuyện thay họ? Họ cho cô tiền sao?”

“Không thể nói vậy, dù là chúng ta cũng không biết ngày mai sẽ nghênh đón những gì, cô có thể đảm bảo cả đời cô cũng có thể bình an thuận lợi, vô ưu vô lo sao?”

“…”

Người đó bị mắng đến đuối lý, dứt khoát không nói nữa, chỉ xì một tiếng, sau đó liền rời đi.

Trong một nhà hàng Tây.

Sau khi Mạnh Mai Linh nhìn thấy tin tức này, bỗng cười to ra tiếng như nổi điên, những người xung quanh bị tiếng cười khủng bố của cô ta dọa sợ, nghiêng đầu nhìn cô ta như nhìn kẻ thần kinh.

Nhưng Mạnh Mai Linh căn bản không để ý ánh mắt họ thế nào, cô ta chỉ biết, trong lòng mình cực kỳ sảng khoái.

Vốn cho rằng họ sắp kết hôn rồi, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho họ mới đúng, nhưng ai biết…Hàn Đông lại phái người trông chừng cô ta, khiến cô ta không làm được gì cả.

Được lắm, Mạnh Mai Linh vẫn luôn nguyền rủa họ.


“Hàn Minh Thư, cô không nghĩ tới đi? Lời nguyền của tôi lại thành hiện thực rồi, các người…quả nhiên không thể ở bên nhau, ở bên nhau thì sẽ không hạnh phúc.”


Nhưng cười mãi, khi nhìn thấy tin tức Dạ Âu Thần xảy ra chuyện, trái tim Mạnh Mai Linh lại có chút khó chịu.


Cô ta…thích anh!!!


Năm đó, cô ta nhất kiến chung tình với anh, ngày đêm đều muốn có được người đàn ông này, cho nên mới làm ra những chuyện sau đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK