Quả nhiên, sau khi cô nghe xong câu này, trong mắt cô hiện lên một tia kinh hãi, luống cuống mà rụt tay về, ngồi với tư thế rất nghiêm chỉnh. Quả nhiên nghe hiểu rồi. Bây giờ anh có thể coi là đã hiểu rõ, hiện tại cô căn bản không cùng dòng suy nghĩ với mình.
Nhưng rất nhanh anh lại ý thức được bản thân mình đã nói cái gì, anh thật sự rất đau đầu, anh không ngờ bản thân mình lại bị đầu độc.
May mắn thay trong suốt khoảng thời gian lái xe, cô luôn rất yên tĩnh, cũng không còn suồng sã, quậy phá, cứ như vậy im lặng mà về tới nhà.
Nhưng mà vừa xuống xe, cô liền chạy đến bêncạnh anh, không nói lời nào mà trực tiếp ôm lấy cánh tay của anh.
Anh cúi đầu nhìn cô một cái.
Cô cũng nhìn anh, vừa đáng thương vừa lẻ loi Lúc mà hai người mắt chạm mắt, anh hầu như đã buông bỏ sự kháng cự, nắm lấy tay cô đi lên lầu.
Có thể là do câu nói lúc trước ở trên xe đã dọa đến cô, cho nên lúc sau cô rất ngoan ngoãn, thấy động tác nhẹ nhàng của anh khi vào nhà, cô cũng theo làm theo, lúc thay dép cô còn nghiêng đầu nhìn cách bố trí của căn phòng, giống như biến thành một người khác vậy.
Bởi vì toàn thân của cô đều toàn mùi rượu, vả lại nãy giờ vật lộn với cô bản thân anh cũng đổ đầy mồ hội, nên anh định đi tắm rồi thay một bộ đồ sạch sẽ.
Nhưng khi nhìn vào thấy cô ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, anh lại cảm thấy có chút bất lực, chỗ của anh vốn không có phòng cho cô, sau này cô cũng đầu có ở đây ngủ, trước giờ anh lại luôn ở một mình, nên vốn cũng không có phòng khách.
Đây cũng chính là lý do tại sao lúc sáng lại ôm cô vào phòng của mình ngủ.
Để anh đưa một người say rượu về nhà mình, đưa cô về nhà thì cô lại không ai chăm sóc thì cũng không được, anh biết nhà cô ở đâu nhưng mà trễ như vậy mà đưa cô về nhà đến lúc đó hôm sau cô lại đến tìm anh tính sổ thì phải làm sao?
Hề nghĩ tới là thấy đau đầu, anh đi qua, sau đó mím môi nói: “Tôi đi tắm, cô ngoan ngoãn ngồi đây, khát thì uống chút nước, buồn ngủ thì ngủ tạm ở đây một lát, không được phép chạy lung tung, biết không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu nói: “Tuân lệnh hoàng thượng”
Tiêu Túc: “
Lại bắt đầu rồi, nhưng anh vẫn là nhập vai cùng cô nói: “Nếu dám chạy lung tung thì sẽ lập tức đày vào lãnh cung”
Sau khi vào phòng tắm, anh nhìn mình trong gương mà cười khổ một tiếng:”
Tiêu Túc à Tiêu Túc, sao lại có thể bị dẫn dắt thành một đứa trẻ thế này? Đến cả câu đày vào lãnh cung cũng nói ra được?
Sau đó anh khung nghĩ ngợi lung tung nữa, bởi vì biết cô sẽ ngoan ngoãn ngồi đó, nên anh liền tắm cho.
đã rồi mới đi ra.
Quả nhiên, sau khi anh bước ra cô vẫn ngoan ngoãn ngồi đó như cũ, chỉ là cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không hề có một hành động khác.
Xem ra, bây giờ cô thật sự coi bản thân mình thành “Thần thiếp”, coi anh thành “Hoàng thượng” rồi.
Thấy anh bước ra, cô liên lộ ra cảm xúc lừa dổi, nhưng anh không thèm để ý đến cô, mà trực tiếp đi vào nhà bếp rót cho cô một ly nước noid: “Uống đi”
“Ö Cô ngoan ngoãn tiếp lấy ly nước, sau đó ngửa đầu liên uống hết.
“Có cảm thấy khó chịu không?”
Anh hỏi, cô uống nhiều như vậy, cả mặt cô đỏ như vậy, sao vân có thể ngoan như vậy? Lại không hề quậy phá?
Thế nhưng anh đã nghĩ sai rồi, bây giờ Giang Tiểu Bạch chính là đang làm ồn, chỉ là cách mà cô làm ầm ĩ khác mà thôi.
Không giống với những người say rượu, nào là nôn, nào là khóc hay là la hét gì đó.
Tửu lượng của cô là như vậy, chỉ cần đúng ý của cô, cô liền sẽ không khóc không quậy.
Cho nên lúc nãy anh hỏi cô có khó chịu không, trên mặt cô lộ vẻ yêu kiều e thẹn mà trả lời: “Hoàng thượng không cần lo lắng cho thần thiếp, thần thiếp chỉ là uống có chút rượu, không sao cả.
Đây đúng thật là diễn quá sâu rồi.