Ánh mắt kia rất sâu, không biết đã in cái gì.
Một lúc sau, anh mới trầm giọng nói: “Không cần giải thích với anh.”
Giọng nói của anh nặng nề, nghe không ra cảm xúc, Hàn Minh Thư nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh không trách em chuyện em không nói với anh chuyện trong nhà sao?”
Màn đêm buông xuống, đèn đường xung quanh dần dần sáng lên, bầu trời cũng dần dần bị bóng tối thay thế.
Xe chậm rãi lại đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh một lúc lâu rồi giọng nói của Dạ Âu Thần vang lên lần nữa.
“Đợi đến thời điểm, tự khắc em sẽ nói cho anh.”
Khaong cách câu nói này rất dài, Hàn Minh Thư không biết phải trả lời anh như thế nào, nhưng mà cô có thể cảm giác được cảm xúc của Dạ Mạc Tham không biến hóa quá lớn, chắc hán là không còn tức giận có chuyện vừa nãy.
Nghĩ lại thì chủ là một cuộc điện thoại thôi mà. Có cái gì mà tức giận
Chi là cô hơi chột dạ, hơi quá mức mẫn cảm mà thôi.
Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư liền bình thường trở lại.
Xe nhanh chóng đến chỗ ở mới, Dạ Âu Thần tìm cho cô một chỗ có hoàn cảnh rất là yên tĩnh, đó là một căn phòng chung cư, phương diện an toàn tốt hơn chỗ cũ rất nhiều, đi vào là trực tiếp quét thẻ cổng.
Hai người đi thang máy lên tầng sáu, rương hành lý vẫn luôn được Dạ Âu Thần xách trong tay, mà tay cô cũng vẫn luôn được anh nắm chặt trong lòng bàn tây, sau khi hai người đi ra khỏi thang máy thì Dạ Âu Thần lên tiếng nói.
“Tầng này chỉ có mình em, về sau ban đêm sẽ không bị ồn ào nữa.
Nói tới cái này, Hàn Minh Thư cảm thấy hai tại nông ran, chắc là anh sẽ không nhớ chuyện buổi tối hôm trước tới tận giờ đó chứ? “chuyện này đã qua lâu làm tôi, tại sao anh lại nhờ The là Hàn Minh Thư không nhịn được bầu mỗi nói một câu.
“Nhớ kỹ cái gì?” Dạ Âu Thần vừa đưa tay cầm chìa khóa vừa quay đầu lại nhìn cô,
Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên, nhưng bởi vì người Dạ Âu Thần cao, nên khi anh quay đầu, cả người vừa vặn ở tầm trong ánh đèn, mà hôm nay Hàn Minh Thư lại đi giày bệt, ở cái góc độ này nhìn, cô thấy năm ngũ quan của Dạ Âu Thần vô cùng thâm thủy, một nửa khuôn mặt đẹp trai ẩn trong bóng tối, mà ảnh mắt của anh lại nheo lại, ánh mắt nhìn cô có thêm một phần tìm tòi nghiên cứu.
Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều? Anh căn bản là không nghĩ nhiều?
Hàn Minh Thư lập tức cảm thấy mình lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng dạ quân tử, dưới cái nhìn chăm chủ của anh, cô bối rối lắc đầu: “Không có gì, anh mau mở cửa di.”
Mã Trận mím môi, vẻ mặt không thay đổi mở cửa ra, sau đó bật đèn, Hàn Minh Thư cũng đi theo anh vào.
Có hoàn toàn tin tưởng anh, sau khi đi vào nhìn cách bố trí của căn phòng, Hàn Minh Thư phát hiện mình không có tin lắm anh Bên trong căn phòng được quét dọn không dính một hạt bại, đồ dùng trong nhà nhìn cũng là mới hết.
Vừa vào phòng là ban công lớn trong đủ thứ cây có hoa lá, Hàn Minh Thư vừa nhìn thấy những thứ này thì hai mắt sáng lên: “Sao lại có nhiều cây cối và hoa tươi như vậy n
Hàn Minh Thư buông tay anh chạy về máy châu cây có hoa lá kia, củi người ngửi hương hoa, mái tóc dài xóa xuống.
Ảnh đèn ở ban công chiếu xuống khiến cho cả người cô như bao phủ một lớp ánh sáng dịu dàng, nhìn thấy cảnh này, Dạ Âu Thần cũng không biết đáy lòng mình có cảm giác như thế nào nữa, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng đã bị chạm vào.
Lúc trước khi ở chung cư của cô, ngửi thấy ở ban công của cô có hương hoa nhàn nhạt bay vào, sau đó khi Dạ Âu Thần đi tới ban công thì phát hiện ở đó trồng rất nhiều cây cối.
Cho nên khi đang chọn cái phòng này, anh nghĩ cô sẽ thích, cho nên đã bảo người ta đặt rất nhiều cây cối ở ban công.
Bây giờ xem ra, việc bày đặt cây cối ở đây là chính “Đừng chỉ nhìn mỗi cây cỏ, anh dẫn em đi xem xác. phòng ở
Nghe thấy anh gọi mình, Hàn Minh Thư lên tiếng. sau đó quay người đi vào với Da Mạc Thăm.
Dạ Âu Thần không giới thiệu trang bị phòng khách cho cô, mà trực tiếp dẫn cô đi đến một căn phỏng: “Về sau em sẽ ngủ ở đây, trong phòng tắm có bồn tắm lớn, đồ đánh răng rửa mặt anh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”