Tiểu Nhan không coi trọng những lời này, vì mọi người đều biết đạo lý này nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy.
Cô ấy không phải là Hàn Minh Thư và cô ấy chưa gặp Dạ Âu Thần thuộc về cô ấy.
Cô ấy chỉ là một Tiểu Nhan nhỏ bé đã yêu một người không thể yêu.
“Con có nghe mẹ nói gì với con không?”
“Con nghe rồi mẹ.”
“Sau đó, con nghĩ như thế nào?”
“Con có thể nghĩ gì? Mẹ, mẹ có thể nhìn thấy phẩm hạnh của con gái mẹ không, muốn tiền cũng không có tiền, muốn nhan sắc thì cũng không có nhan sắc.
Vừa nói, Tiểu Nhan dường như đã chạm phải điều gì đó buồn bã, hai mắt cô đỏ bừng.
La Tuệ Mỹ nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nhận ra mình quá xúc động nên cô ấy vội vàng gượng cười: “Được rồi, mẹ đừng lo chuyện cả đời của con nữa, con sẽ tự lo liệu.
Khi cô hoàn toàn có thể quên đi Hàn Thanh thì cô sẽ cố gắng thích người khác.
Vào buổi trưa, việc kinh doanh trong tiệm mì bùng nổ. Có lẽ vì tốc độ truyền thông internet quá nhanh, nhiều người ở đây vì Đậu Nành, còn một số blogger ẩm thực người nổi tiếng trên Internet nghe nói có một tiệm mì mới mở ở đây và cũng có một người phục vụ nhỏ dễ thương nên họ muốn đến và chụp ảnh.
Nhưng mà ai biết khi họ đến thì tiệm mì đã treo biển cấm chụp hình.
Nếu chụp ảnh một cách ngẫu nhiên mà không được sự đồng ý của người khác thì người bị chụp có thể sử dụng các biện pháp pháp lý để yêu cầu bên kia bồi thường.
Ngày nay, có rất nhiều người nổi tiếng trên Internet và họ cũng thích phát sóng trực tiếp, trong số đó có một số người không có giới hạn quay luôn tất cả những người qua đường mà không được cho phép. Có thể đó chỉ làm một bóng lưng mà thôi nhưng một số người sẽ bị chửi bởi, phỉ báng hoặc thậm chí lợi dụng họ để lăng xe bản thân.
Cũng giống như Đậu Nành này, nếu Tiểu Nhan không dừng lại thì những bức ảnh về Đậu Nành sẽ bị tung lên mạng, và cuộc sống sau này sẽ không còn bình yên.
Vì vậy, mọi người đều thất vọng sau khi biết rằng họ không thể chụp ảnh, nhưng cuối cùng họ đã bị thuyết phục bởi vẻ ngoài đáng yêu của Đậu Nành và hương vị của món ăn trong tiệm.
Cùng lúc đó trong một khách sạn sáu sao, Hai người đang ngồi đối diện nhau trong một căn phòng bao xa hoa, chỉ có hai người thì có vẻ đặc biệt trống trải nhưng khí thế tỏa ra từ hai người cũng đủ để lấp đầy khoảng không.
Lâm Hứa Chính rót cho mình nửa ly rượu nhỏ rồi cầm lên lắc nhẹ trong tay, ánh sáng của bóng đèn trên ly khiến anh ta có chút thất thần chỉ nhìn chăm chăm không có uống.
Một lúc sau, anh ta nói: “Hôm nay tiệm mì của cô gái nhỏ đó khai trương, cậu không đi xem một chút sao?”
Người ngồi đối diện dừng đũa một chút, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. “Hôm nay cậu bảo tôi ra ngoài chỉ để nói điều này?” Hàn Thanh nhưởng mắt, ánh mắt lãnh đạm rơi vào trên mặt Lâm Hứa Chính.
Một người bạn chí cốt cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh tự tin, vô dục vô cầu giống như một cao thủ của đạo gia, nếu không phải trước đây anh ta nhờ Lâm Hửa Chính việc kia thì Lâm Hứa Chính sẽ thực sự tin tưởng anh ta.
Nhưng bây giờ, Lâm Hứa Chính tình cờ biết được bí mật nho nhỏ trong lòng của Hàn Thanh nên người có cuộc sống không có gì vui vẻ như anh ta cảm thấy hứng thú. Hơn nữa khi người bạn thân chí cốt này vẫn như cũ không muốn thừa nhận càng khiến anh ta muốn trêu chọc hơn.
Điều này thực sự khơi dậy sự quan tâm của Lâm Hứa Chính.
“Chỉ để nhắc nhở cậu rằng cậu nợ tôi một ân tình.”
Anh ta cười trêu chọc, khỏe môi vừa nở nụ cười đầy ẩn ý vừa đưa ly rượu lên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Hàn Thanh nhíu mày.
“Cậu có mang theo tài xế à?”