Thật ra thì Hàn Minh Thư cũng không cự tuyệt chuyện sinh con, nhưng cô cũng cảm thấy hai đứa là đủ nên gật đầu.
“Được, vậy thì không sinh”
Tiệm mì đang hoạt động khí thế hừng hực.
Nhưng hôm nay, một vị khách đặc biệt đã đến.
Vị khách này không phải ai khác mà chính là Lâm Hứa Chính, người đã cho Tiểu Nhan thuê tiệm mì trước đó.
Khi anh ta đến thì Tiểu Nhan vẫn còn hơi kinh ngạc, lập tức cười ha hả, sau đó dẫn anh ta lên phòng khách trên lầu hai.
Trên lầu hai chỉ có một chỗ ngồi riêng, được hai vợ chồng đặc biệt xây dựng trước đó, không dành cho khách mà dành để sử dụng.
“Yên tâm đi, tôi biết căn phòng này này nên đặc biệt với anh nên từ khi mở tiệm mì tôi không có sử dụng nó, mỗi ngày đều dọn dẹp”
Sau khi Lâm Hứa Chính đi vào thì phát hiện phòng riêng quả nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ, không khí còn phảng phất hương hoa nhàn nhạt, mùi thơm thoang thoảng, rất sảng khoái.
Lâm Hứa Chính nhìn thấy một vài chậu cây và hoa tươi ở cửa sổ.
“Không tệ.”
Lâm Hứa Chính nhếch môi nhìn Tiểu Nhan thật sâu, tầm nhìn của người nào đó quả thực là độc nhất vô nhị, Tiểu Nhan này rất chu đáo và tỉnh tế.
“Sau đó, nếu một vị khách khăng khăng muốn vào căn phòng này thì cô sẽ làm gì? Thà rằng xúc phạm khách và giữ nó?”
“Có lẽ là không. Ở đây có rất nhiều khách mỗi ngày, có rất ít khách vô lý. Hơn nữa tôi đã nói đây là dùng mục đích cá nhân, nếu họ khăng khăng như vậy thì không có gì để nói”
Anh ta hiểu ý cô ấy, cho dù làm mất lòng khách thì cũng sẽ không nhường phòng này.
“Xem ra lần này tôi thực sự cho đúng người thuê”
“Hôm nay anh tới đây ăn mì sao? Là khẩu vị lần trước sao?” Tiểu Nhan cười nói đề tài khác.
“Cô quả nhiên là thông minh lanh lợi”
“Vậy anh ngồi một lát đi”
Tiểu Nhan quay người lại, đi xuống cầu thang và tự tay làm mì cho anh ta.
Lâm Hứa Chính đang nhìn xung quanh, môi khẽ cong lên.
“Em đã thấy chưa? Điều ước của em đã thành hiện thực, và căn phòng mà em để lại trước đây cũng đã được cô ấy lưu giữ rất tốt” Anh ta nói điều này rất nhỏ, như thể với chính mình.
Trong phòng bếp, La Tuệ Mỹ dựa sát vào Tiểu Nhan, khẽ hỏi: “Là cậu Lâm đó sao? Có phải đến thị sát không, mẹ nghe nói…”
“Mẹ, anh ta chỉ ở đây ăn mì thôi, đừng nghĩ nhiều” Cô ấy tay chân nhanh nhẹn, bưng một bát mì sau đó đích thân đưa lên lầu.
Một số nhân viên thì thầm khi thấy điều này.
“Bà chủ của chúng ta sao lại đột nhiên trở nên ân cần như vậy? Người trên lâu không phải là người kia của bà chủ chứ?”
“Đúng vậy, vừa rồi khi tôi đi giao đồ ă thì phát hiện cô ấy đưa người đó lên căn phòng kia, không lẽ chúng ta sắp có ông chủ?”
“Tôi nghĩ là sắp thành rồi, người đàn ông đó rất đẹp trai, mệnh của bà chủ thật tốt mà”
La Tuệ Mỹ ở một bên nghe thấy những lời này thì lông mày nhăn lại, người khác có thể không biết, nhưng bà ấy đã cùng con gái đi tìm Lâm Hứa Chính và qua trung gian biết được rằng Lâm Hứa Chính cực kỳ thâm tình với vợ mình.