Cô ấy không lên xe của Hàn Thanh mà lên xe của Tiêu Túc, điều này có nghĩa là gì?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan dừng lại ngay.
“Sao lại…”
Tiêu Túc dừng lại, không hiểu vì sao mà nhìn cô ấy.
Tiểu Nhan lúng túng kéo môi vãy vẫy tay với cậu ta: “Anh tự về đi, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có chuyện muốn tìm Hàn Minh Thư, vì vậy tôi phải quay về một chuyến”
“Có chuyện muốn tìm cô ấy? Vậy tôi đợi em ở đây, khoảng bao lâu?”
Nghe vậy Tiêu Túc không khỏi nghi ngờ, nghĩ thầm nếu cô ấy thật sự có chuyện muốn bàn bạc với Hàn Minh Thư thì dù sao hai người vẫn luôn có quan hệ tốt, chuyện này ai cũng biết.
Không ngờ đối phương lại là một người thẳng nam như vậy, lại nghe không hiểu ý cô ấy là yêu cầu cậu ta đi trước. Cô ấy không muốn lên xe cậu ta, vì biết anh là người tốt bụng nên Tiểu Nhan không thể nói quá thẳng thắn và chỉ có thể tận lực mà ám chỉ cậu ta mà thôi.
“Cái đó, tôi đi tìm cô ấy nói chuyện rất quan trọng nên có lẽ phải mất nhiều thời gian. Tôi cảm thấy ngại khi khiến anh đợi lâu, vì vậy anh nên về trước đi.”
Tiêu Túc vẻ mặt đơ trả lời: “Tôi không ngại, dù sao tôi cũng không có việc gì”
Tiểu Nhan: “..”
Đại ca à anh thật phiền phứ!
c Cậu ta có thể bình tĩnh và suy nghĩ xem cô ấy muốn nói gì không? Có thể không thẳng như thế được không?
Đúng là làm cô ấy tức chết rồi!
Tiểu Nhan nghiến răng, mất kiên nhẫn nói chuyện uyển chuyển với anh ta, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, lớn tiếng nói: “Muốn làm sao cũng được, thích đợi bao lâu thì đợi!”
Nói xong thì quay người bước vào trong, Tiêu Túc đột nhiên phản ứng lại khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô ấy.
Hóa ra… cô ấy đang từ chối chính mình.
Cô ấy không muốn lên xe của Hàn Thanh, cũng không muốn lên xe của cậu ta.
Chờ đến lúc Tiêu Túc hiểu ra thì trong lòng chỉ có thể cười khổ, nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt hồi lâu thì cậu ta mới cuống quít đuổi theo.
Tiêu Túc cao ráo và có đôi chân dài vì vậy cậu ta nhanh chóng bắt kịp Tiểu Nhan và dừng lại trước mặt cô ấy.
“Đừng nóng giận, để tôi đưa em trở về đi. Bây giờ mà em đi vào tìm mợ thì cô ấy cũng không có thời gian quan tâm em đâu.”
Nghe thấy vậy thì Tiểu Nhan đứng yên và ngước nhìn cậu ta.
“Ý anh là gì?”
“Cô ấy đang ở bên cậu Dạ, em có chắc muốn vào quấy rầy bọn họ không?”
Tiểu Nhan: “..”
Với Dạ Âu Thần? Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan không khỏi muốn rùng mình, thôi quên đi. Nhưng bây giờ đổi miệng cũng không tốt lắm, Tiểu Nhan chỉ có thể nói: “Vậy thì tôi vào đợi là được rồi. Khi nào rảnh Tiêu Túc cao ráo và có đôi chân dài vì vậy cậu ta nhanh chóng bắt kịp Tiểu Nhan và dừng lại trước mặt cô ấy.
“Đừng nóng giận, để tôi đưa em trở về đi. Bây giờ mà em đi vào tìm mợ thì cô ấy cũng không có thời gian quan tâm em đâu.”
Nghe thấy vậy thì Tiểu Nhan đứng yên và ngước nhìn cậu ta.
“Ý anh là gì?”
“Cô ấy đang ở bên cậu Dạ, em có chắc muốn vào quấy rầy bọn họ không?”