Ai ngờ Thẩm Cửu không nghe theo, càng lấn tới: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó.”
Gân xanh trên trán Dạ Âu Thần giật giật, siết chặt eo cô định kéo ra, Thẩm Cửu lại bám cứng lấy anh, mọi hành động lúc say của cô đều dựa theo bản năng, thấy Dạ Âu Thần cứ kéo cô ra, cô đành ôm chặt cổ Dạ Âu Thần, sau đó cả người ngồi lên đùi anh.
Mọi người đang có mặt: “…
Thuộc hạ của Dạ Âu Thần thấy vậy, thấp giọng hỏi: “Cậu Dạ, có cần giúp đỡ không ạ?”
Nói xong, hai người họ tiến về trước, định bắt lấy cánh tay trắng nõn của Thẩm Cửu
Dạ Âu Thần nhìn thấy, ánh mắt trở nên sắc bén: “Lui xuống!”
Vậy nên hai cánh tay rắn chắc cứ đờ ra giữa lưng chừng, Lang An đứng bên nhìn thấy, trong lòng chỉ có thể than một câu không biết tốt xấu, bộ dạng cậu Dạ thân mật như vậy mà cũng không nhìn ra sao? Đúng là không biết quan sát!
Dạ Âu Thần rơi vào thế dầu sôi lửa bỏng, Thẩm Cửu ngồi trong lòng anh, hai tay còn vòng qua cổ anh, hương thơm ngọt ngào trên người như một sợi dây mềm mại đang quấn lấy anh, khéo léo quấn lấy sự lạnh lùng và mạnh mẽ của anh vào trong, sau đó quyện lại với nhau.
Bàn tay to của Dạ Âu Thần khẽ nhéo vòng eo thon nhỏ của cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn biết đến vậy sao?”
Thẩm Cửu khẽ bĩu đôi môi đỏ hồng, bỗng nhiên khom người xuống, tựa vào
vai anh: “Buồn ngủ quá.” Dạ Âu Thần: “…”
Trêu chọc đã rồi nói với anh là buồn ngủ?
“Ha ha, người phụ nữ này, cô không còn cơ hội nữa.”
Dạ Âu Thần dùng tay bên kia đẩy xe lăn, Lang An thấy vậy, lập tức nói: “Mau chuẩn bị xe, rời khỏi đây trước.”
Nói xong, Lang An thuận tay hất người đàn ông lúc nãy ra, sải bước đuổi theo.
Trên đường về, Thẩm Cửu vẫn giữ tư thế ban đầu, nằm trong lòng Dạ Âu Thần, suốt chặng đường do cô say rượu nên không hề ngồi yên, cái tay đang ôm cổ Dạ Âu Thần, lúc thì véo tai anh, lúc thì lại dùng móng tay cào cào da anh, rất nhiều trò, khiến Dạ Âu Thần sắp bốc cháy.
Dạ Âu Thần cũng không biết sao bản thân lại thế này, anh vậy mà lại bị một
người phụ nữ trêu chọc một lát thì có phản ứng.
Anh bắt lấy, đè chặt tay cô, không cho cô nhúc nhích.
Thẩm Cửu không nghe theo, liên tục lầm bẩm: “Bỏ tôi ra.”
Vẻ mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng, ánh mắt sục sôi nhìn về phía trước: “Nhanh chút.”
Người phụ nữ đáng chết này, không lôi cô về sớm một chút, thật sự chuyện gì cô cũng sẽ gây ra được.
Mà sự nhẫn nại của Dạ Âu Thần đã sắp bị cô nghiền nát.
Lại tiếp tục như vậy…
Lang An nhấn ga, nhìn hai người qua gương chiếu hậu, không nói nên lời.
Đúng là, tư thế nóng bỏng thế kia, một người phụ nữ uống say, mềm nhữn trong lòng, cậu Dạ còn có thể nhịn được thế này sao?
“đẹp không?” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, sau lưng Lang An ớn lạnh, lập tức ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về trước, không dám nhìn lung tung nữa.
Đùa sao, làm sao anh ta dám nhìn lung tung.
Tay của Thẩm Cửu vẫn đang bị đè, không thể giãy giụa thì cô càng muốn giãy giụa, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn vặn vẹo trong lòng Dạ Âu Thần, vô ý chà xát. Ánh mắt Dạ Âu Thần càng thẫm lại, buông một tay đè chặt vai cô: “Đáng chết, đừng lộn xộn nữa!”
Thẩm Cửu giãy giụa thêm mấy lần, không cục cựa được nên đành giữ nguyên tư thế, ánh mắt ai oán nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt kia vô cùng uất ức, giống như đang buộc tội bạn vậy, Dạ Âu Thần vậy mà lại cảm thấy hơi không chịu được, anh nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói:
“Nếu không muốn tôi vứt xuống xe thì ngoan ngoãn cho tôi.”
Nghe xong, Thẩm Cửu trợn trừng mắt, chốc lát sau lại nhắm mắt, đổ vào lòng anh, tựa như sợ rồi, không quậy phá nữa.
Cuối cùng Dạ Âu Thần cũng thở phào một hơi, bỏ tay đang ngăn cản cô ra, Thẩm Cửu vừa được tự do, lập tức duỗi tay ôm chặt hông, ngả vào lòng anh.
Cả người Dạ Âu Thần cứng ngắc, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
May mắn thay, lần này sau khi Thẩm Cửu ôm chặt hông anh thì không lộn xộn nữa, mà nhắm mắt ngủ mất.
Cảm nhận được nhịp thở đều đặn của cô, Dạ Âu Thần cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng.
Lúc cô say rượu và lúc cô tỉnh táo, hoàn toàn là hai người.
Một người phụ nữ lại có một mặt như vậy.
Mặt này giống như một đứa con nít, biết làm nũng, biết ỷ lại vào người khác. Mà lúc cô tỉnh táo, cô mãi mãi luôn nhẫn nhịn nuốt xuống những lời trách móc anh, rõ ràng có lúc tức chết, cuối cùng lại im lặng Xoay người, cái gì cũng không giải thích, cái gì cũng không nói.
“Mẹ…” Một tiếng gọi mơ hồ bật thốt khỏi đôi môi hồng, lông mi Thẩm Cửu khẽ run.
Mười lăm phút sau, rốt cuộc xe cũng tiến vào nhà họ Dạ, cửa xe mở ra, một giây sau, Lang An đẩy Dạ Âu Thần xuống, trên người Dạ Âu Thần còn có một bóng dáng yêu kiều, bám trên người anh như bạch tuột.
Người giúp việc đợi ở cửa chính nhìn thấy một màn này, không kiểm được trừng lớn mắt.
Chuyện này là sao vậy? Mợ hai vậy
mà… cứ công khai treo trên người Dạ Âu Thần như vậy, mà Dạ Âu Thần lại còn chưa ném cô xuống. Không phải nói cậu hai không thích cô mợ hai này sao? Sao bỗng nhiên…
Mấy người giúp việc liếc nhìn nhau, xem ra trước đây, chuyện có một cô giúp việc vì phạm lỗi với mợ hai mà lập tức bị đuổi việc đã được chứng thực.
Khi sắp vào thang máy, một giọng nói vang lên.
“Âu Thần.”
Bước chân Lang An khựng lại, nghiêng đầu thì nhìn thấy Dạ Y Viễn đang đi sang đây.
Đến trước mặt họ mới dừng lại, Dạ Y Viễn dồn sự chú ý vào Thẩm Cửu: “Âu Thần, sao vậy?”
Vẻ mặt Dạ Âu Thần không cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng: “Như anh thấy.”
Dạ Y Viễn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, không kiềm được nhếch môi: “Em dâu đã uống rượu sao?”
“Ừm.” Dạ Y Viễn nghe xong, tiến lên: “Âu
Thần, chân em bất tiện, anh cả giúp em vậy.”
Nói xong, anh ta đưa hai tay ra định kéo Thẩm Cửu trên người Dạ Âu Thần xuống, nhưng tay còn chưa chạm đến Thẩm Cửu, Dạ Âu Thần đã giơ tay lên chặn tay anh ta lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
“Anh cả thật có lòng, em ổn.”
Dạ Y Viễn nhìn tay của mình, khựng lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Âu Thần, anh cả cũng là quan tâm chân em bất tiện, em dâu tuy nói là con gái, nhưng cũng nặng, chân em…”
“Cô ấy là vợ em, không cần người khác
làm hộ.”
Sắc mặt Dạ Y Viễn thay đổi: “Âu Thần, anh cả không có ý gì khác, chỉ là…”
“Đi.”
Lang An rất ái ngại, nhưng anh ta nghe
theo chỉ thị của Dạ Âu Thần, gật đầu đầy Dạ Âu Thần vào thang máy.
Giữa đường rung lắc một chút, Thẩm Cửu tỉnh lại, sau đó mở đôi mắt mơ màng, lúc định ngước lên, lại bị Dạ Âu Thần ghì chặt sau đầu, sau đó đè cô vào trong ngực anh.
Động tác này dường như là vô thức.
Bởi vì, anh không muốn để Dạ Y Viễn nhìn thấy dáng vẻ say rượu của Thẩm Cửu.
Dáng vẻ người phụ nữ này say rượu…
Để cho mình anh xem là đủ.
“Ưm…” Sau khi Thẩm Cửu bị anh đè
trong ngực, khó chịu giãy giụa. Tỉnh…
Thang máy đóng cửa, Dạ Âu Thần bỏ tay ra, Thẩm Cửu được tự do, vừa muốn mở miệng nói chuyện, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, ngay sau đó môi bị khóa lại.